Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 897 - Chương 897 Lại Vào [Cương Thi Tiên Sinh] 1

Chương 897

Lại Vào [Cương Thi Tiên Sinh] 1


Trên con đường nhỏ bằng xi măng bên bờ sông Hoàng Phổ, một nam một nữ sóng vai nhau đi, mặt trời lặn trên Hoàng Phổ kéo ra hai cái bóng thật dài phía sau hai người, trên mặt sông ở bên trái, thi thoảng lại có tàu hàng lái qua, khua lên những gợn sóng dập dờn, dưới ánh trời chiều lại lóe lên những đốm lấp lánh cuối cùng.


“Cho nên, sự việc chính là như vậy sao?”


Huân Nhi nghe xong lời giải thích của Tô Bạch, trên gương mặt ngược lại cũng không xuất hiện bất cứ vẻ ủ dột đăm chiêu gì, cũng không hề do dự và suy nghĩ một chút nào, mà chỉ có một loại thản nhiên và khẽ cười chuyên thuộc về con gái.


“Tô Bạch…”


Huân Nhi quay người, đứng ở trước mặt hắn, duỗi tay chỉnh sửa quần áo cho hắn một chút.


“Anh và em, thật sự càng lúc càng xa lạ rồi.”


Tô Bạch không nói gì, cũng không phản bác, mà chỉ yên lặng nhìn người con gái trước mặt, rồi lại lặng lẽ nhìn sông Hoàng Phổ ở trước mặt mình.


Ngay khi hắn giao lại quyền quyết định mình có tiến vào thế giới chuyện [Cương Thi Tiên Sinh] hay không cho Huân Nhi định đoạt, thực ra, ở một mức độ nhất định, nỗi phiền não vốn nên thuộc về mình lại đẩy cho cô ta.


Nếu tôi không tiến vào thế giới chuyện xưa, em có thể sẽ chết dựa theo con đường đã được định trước. Nhưng nếu như tôi tiến vào thế giới chuyện xưa, em có khả năng cuối cùng cũng sẽ chết vì sóng gió gây ra bởi sự gia nhập của tôi.


Rốt cuộc có cần tôi tiến vào thế giới chuyện xưa này hay không, quyền lựa chọn nằm trong tay em. Toàn bộ mọi chuyện liên quan đến sinh tử của em, cũng liên quan đến tiến thoái của tôi, tóm lại, đều giao lại cho em quyết định cả.


Không có quá nhiều từ ngữ, cũng không quá phô trương, ngay sau khi Huân Nhi giúp Tô Bạch chỉnh sửa lại cổ áo, cô ta nghiêng người, hai tay nắm vào lan can sắt, nhìn ra mặt sông, ngắm mặt trời chiều từ từ ngả về tây, trong lúc nhất thời, cô ta dường như hòa làm một với cảnh sắc mặt trời lặn trên sông này.


Mà trong lòng Tô Bạch thấp thoáng có hơi đau đớn, dường như, mình cũng đã quá dứt khoát, cũng đã quá ích kỷ rồi.


Cho dù chuyện mình đối mặt với Sở Triệu trước đây, hay là chuyện đối mặt với Huân Nhi lúc này, mình thực sự đều lấy mình làm trung tâm, cũng lười đi đứng ở góc độ của người khác để suy xét vấn đề.


“Tô Bạch, giữa anh và em, xem ra chỉ có làm bạn bè bình thường mà thôi.” Huân Nhi mỉm cười, khi nói ra câu này, hốc mắt của cô ta không hàm lệ, cũng không có nụ cười buồn bã gì cả, mà chỉ có một loại thoải mái và thản nhiên.


Tình yêu, được thế gian suy diễn ra vô số câu chuyện xưa phức tạp, như Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, Romeo và Juliet, khiến rất nhiều nam nữ yêu đương sâu đậm đó là tiêu chuẩn tình yêu của mình.


Nhưng thực ra, có rất nhiều chuyện nên nhìn thoáng thì vẫn phải nhìn thoáng.


“Em muốn sống sót.” Huân Nhi hơi do dự, dường như đang suy nghĩ nên sắp xếp từ ngữ của mình thế nào, mới có thể biểu đạt được suy nghĩ trong lòng mình: “Em muốn không ngừng trở nên mạnh mẽ, em muốn giống như anh, từng một bước trở thành người có thâm niên, thậm chí là cao hơn thế.


Anh biết không, Tô Bạch, không chỉ có một mình anh duy trì một loại thái độ say mê với Phát Thanh Khủng Bố, mà thực ra em cũng như vậy, có thể đứng trên con đường nhân sinh khác biệt để nhìn ngắm phong cảnh mà phần lớn người đều chưa từng được nhìn thấy, vẫn luôn là sự kỳ vọng của em, mà hiện tại, nó đang từng bước một trở thành hiện thực.


Anh không tiến vào thế giới chuyện xưa thì em có thể sẽ chết, mà anh tiến vào thế giới chuyện xưa, em có khả năng cũng sẽ vì vậy mà chết, nếu lời tiên đoán đã được chứng thực chắc chắn sẽ xảy ra bởi những những kinh nghiệm trước đây của anh, vậy em sẽ chọn một cái, anh cùng tiến vào thế giới chuyện xưa với em đi.


Cuối cùng, nếu như em chết, trên phần mộ của em ở trong thế giới hiện thực, hãy chọn một bức ảnh dễ nhìn một chút cho em nhé.”


Gió đêm hơi lạnh thổi tới, Huân Nhi ôm chặt hai cánh tay mình, vào lúc này, người ấy trông có vẻ lạnh lùng và cô đơn đến vậy. Tô Bạch hơi hé miệng, theo bản năng muốn giang tay ôm cô ta vào lòng, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ đứng ở bên cạnh Huân Nhi, cùng cô ta nhìn mặt sông Hoàng Phổ.


“Thời gian đã sắp tới rồi.” Huân Nhi nói.


Tô Bạch gật đầu.


“Tô Bạch, anh phải sống cho thật tốt nhé.” Huân Nhi nói một cách rất chân thành: “Đây là một trò chơi vui hơn câu lạc bộ giết người mà chúng ta đã thành lập lúc trước rất nhiều, nếu như em không thể chơi được nữa mà bị loại, vậy em hy vọng anh có thể tiếp tục chơi, mãi cho đến khi… đi đến tận cùng.”


Đã đến giờ…


Một tia sáng trắng bao trùm lấy Huân Nhi, sau đó, cô ta biến mất ngay tại chỗ.


Tô Bạch thở dài một hơi, trong phàm trần thế tục này, sức mạnh của thính giả có thể sánh ngang với thần linh, thoạt nhìn vô cùng lớn mạnh, dường như chỉ cần bọn họ muốn, thì có thể tùy tiện phá vỡ chính quyền một quốc gia, nhưng bản thân bọn họ thực ra vốn chỉ là một con thú khốn khổ trong lồng giam, đợi Phát Thanh mở một chiếc lồng sắt nào đó, thả ra bên ngoài tiến hành “biểu diễn”, mang lại niềm vui cho người.


“Phát Thanh, tao yêu cầu mày dùng phần thưởng đặc biệt khiến tao trở về thế giới chuyện xưa đã từng trải qua trong ba tiếng đồng hồ, mục tiêu là thế giới chuyện xưa [Cương Thi Tiên Sinh].”


Tô Bạch không biết nên liên lạc với Phát Thanh thế nào, nhưng việc thực sự không cần thiết phải biết, hắn mở miệng nói, và Phát Thanh sẽ nghe thấy.


[Kích hoạt phần thưởng…]


Một giọng nói vang lên trong tiềm thức của Tô Bạch, ngay sau đó, một tia sáng trắng trực tiếp bao trùm lấy hắn.


Cửa lớn của nhà giam được hai người cai ngục mở ra một cách rất cung kính.


Bà lão bước vào trong, Tô Bạch nhìn thấy trên gương mặt của bà ta có thêm một vết sẹo, thoạt nhìn quả thực rất giống với Diệt Tuyệt sư thái.


Bà lão mỉm cười với Tô Bạch: “Cậu rất may mắn, bây giờ tâm trạng của tôi rất không tốt, cho nên tôi sẽ hành hạ cậu thật lâu, bởi vì thuộc hạ của tôi khá nặng tay, nên cậu sẽ không thể kiên trì được quá lâu đâu.”


“Tôi cảm thấy sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu, bà có thể giam tôi ở nơi này, hành hạ tôi một năm rưỡi, khiến tôi mỗi ngày đều sống không bằng chết, đây mới là hả giận, dù sao thì tôi cũng giết đồ đệ của bà mà, không phải sao?”


“Khụ.”


Bà lão sặc một tiếng, sau đó ho khan để cố tình che đậy. Nụ cười mỉm trên gương mặt mụ ta biến mất, mụ ta duỗi tay ra, nắm lấy Bách Tích của Tô Bạch, sau đó, không hề nói một câu thừa thãi nào mà trực tiếp đâm Bách Tích về phía đũng quần hắn…


Chương 897

Bình Luận (0)
Comment