Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 896 - Chương 896 Mày Cũng Không Thể Chết Sớm Như Vậy Được 2

Chương 896

Mày Cũng Không Thể Chết Sớm Như Vậy Được 2


Người phụ nữ đứng dậy, bước ra khỏi quán cà phê với một loại tư thế tao nhã, sau đó, bà ta đứng trên bãi cỏ bên ngoài tiệm cà phê, cầm máy ảnh lên, đối mặt với Huân Nhi ngồi ở phía bên kia cửa kính.


“Tách…”


Bà ta vẫy tay, ý bảo tạm biệt, sau đó quay người, chậm rãi rời đi xa, đến bất chợt mà đi cũng bất chợt.


Huân Nhi lại ngồi tầm một tiếng nữa, thẳng cho đến khi ca sĩ thường trú tại quán cà phê tiến tới gảy đàn guitar, mới giật mình tỉnh lại, cà phê trước mặt mình đã sớm không còn hơi ấm nữa.


Cô ta có chút hoang mang, có chút khó hiểu, cũng có chút chẳng hiểu tại sao, sau đó cô ta trả tiền, đi ra khỏi quán cà phê, khi bước tới phía trước xe của mình ở bên ngoài, nhìn thấy trên cần gạt nước ở kính xe có kẹp một bức ảnh.


Cô ta cầm bức ảnh lên, liếc mắt nhìn qua, toàn bộ chi tiết như góc độ, ánh sáng và bóng của bức ảnh, dường như đều được làm đến cực hạn, mình trong bức ảnh đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ với vẻ mơ màng.


Ngay sau đó, Huân Nhi nhìn thấy ở phía đối diện với vị trí của mình trong bức ảnh, chậm rãi hiện ra một bóng dáng phụ nữ, người phụ nữ đó cũng bưng cà phê, chậm rãi hướng về phía mình.


Tay cô ta run lên, bức ảnh rơi xuống đất. Gió đêm vào chiều thổi tới, cuốn theo bức ảnh đó đi, ngay khi Huân Nhi muốn duỗi tay nắm lấy nó, nó lại trực tiếp hóa thành tro bụi tan đi, tay của cô ta cũng bắt hụt.


Lúc này, một loại cảm giác buồn bã và mất mác đột nhiên quanh quẩn trong lòng.


Một chiếc Santana ở phía trước vừa vặn lái tới vào lúc này, hơn nữa còn mở đèn chiếu xa chiếu đến nơi này, sau đó đèn tắt, một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống khỏi xe.


Tô Bạch đóng cửa xe, vừa châm thuốc lá, vừa đi tới chỗ Huân Nhi.


“Xem ra vận may của tôi không tệ, đoán ra em sẽ tới quán cà phê này.”


Huân Nhi ngẩng đầu nhìn Tô Bạch, có vài lời muốn nói, rồi lại không biết nên mở miệng thế nào, bóng dáng của người phụ nữ đó giống như một dấu ấn khó phai nằm trước trái tim mình. Nhưng theo bản năng, Huân Nhi cảm thấy nếu như mình nói cho Tô Bạch biết về chuyện của người phụ nữ đó, vậy có khả năng sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ, mà chuyện này cũng sẽ khiến Tô Bạch rơi vào trong một loại vòng xoáy nguy hiểm.


“Đã xảy ra chuyện gì?” Rất dễ nhận thấy, Tô Bạch đã phát hiện ra điều gì đó.


Huân Nhi lắc đầu: “Không có gì.”


Tô Bạch cũng không truy hỏi, nhưng con ngươi lạnh lùng của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cảnh vật xung quanh.


Trước đó khi gọi điện thoại cho Huân Nhi, thực ra Tô Bạch đã lái xe ra ngoài, nhưng nếu cô ta đã ra ngoài mà không mang theo điện thoại, vậy Tô Bạch cũng chỉ đành tùy tiện dạo quanh ở gần đó, nhìn xem có thể tìm được cô ta hay không.


Mà tiệm cà phê này thì hắn có chút ấn tượng, nhưng ấn tượng này chỉ vào khi nhìn thấy một tiệm cà phê này mới nhớ ra trước đây, hình như mình đã từng cùng Huân Nhi đi vào, mà ngược lại cũng không phải lúc đầu cho rằng cô ta sẽ ở nơi này.


Chân tướng của sự việc là, ngay khi mình lái xe đến gần đây, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy trái tim khó thở, như thể có một sự tồn tại tương thông với huyết mạch của mình đang dạo ở gần đây.


Loại cảm giác khó thở này, không giống với loại cảm giác mỗi lần trước khi Phát Thanh thông báo nhiệm vụ, mà là một loại cảm giác khiến hắn cảm thấy rất khủng khiếp và rất tức giận.


Một đường thuận theo cảm giác tìm tới, Tô Bạch mới lái xe tới nơi này, nhưng lại chỉ nhìn thấy một mình Huân Nhi đứng ở bên đường, mà không nhìn thấy người khác đâu, loại cảm giác khó thở đó cũng theo đó mà biến mất.


“Lên xe đi, liên quan đến thế giới chuyện xưa của em, tôi có vài điều muốn nói với em.”


Huân Nhi gật đầu, không quan tâm xe của mình, mà trực tiếp ngồi vào vị trí ghế phụ lái trong con Santana của Tô Bạch.


Tô Bạch cũng không vội lên xe, mà vừa tận dụng khoảng không để hút thuốc, vừa tiếp tục quan sát xung quanh. Cuối cùng, hắn ném đầu lọc xuống đất, rồi ngồi vào trong xe.


“Em còn bao nhiêu thời gian?” Tô Bạch hỏi.


“Cách tám giờ vẫn còn hai tiếng nữa.” Huân Nhi trả lời.


“Có thứ gì cần trở về lấy không?”


“Không cần đâu, pháp khí cần thiết và một vài lá bùa giấy em đều mang trong túi cả rồi, ngoại trừ… di động.”


“À…” Tô Bạch nở nụ cười, hắn đoán ra chắc hẳn Huân Nhi không thích ở chung với Cố Phàm và hai người phương Tây đó, cho nên mới cố tình ném di động lại và ra ngoài một mình, đợi đến khi tiến vào thế giới chuyện xưa.


“Vậy thì tốt, chúng ta đi tới bờ sông, tôi có vài chuyện cần hỏi em, hỏi xem em sẽ đưa ra sự lựa chọn gì.”


Tô Bạch nói xong, khởi động xe, lái con Santana rời khỏi quán cà phê đó.


Mà ngay khi thân xe hoàn toàn biến mất trong dòng xe cộ mờ mịt, một đôi giày cao gót màu đen, giẫm lên trên đầu lọc mà Tô Bạch vừa mới vứt xuống, vẫn còn chưa hoàn toàn tắt hẳn.


“Đứa trẻ này cũng không biết bớt hút thuốc một chút đi.” Một giọng nói phụ nữ từ từ truyền tới.


Trong giọng nói này, dường mang theo một chút quan tâm nhàn nhạt, nhưng câu nói sau đó, lại đánh tan bầu không khí tốt đẹp vừa mới tô lên: “Quả nhiên mày là đồ đáng chết, nhưng cũng không thể chết sớm như vậy được.”


Chương 896

Bình Luận (0)
Comment