Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 895 - Chương 895 Mày Cũng Không Thể Chết Sớm Như Vậy Được 1

Chương 895

Mày Cũng Không Thể Chết Sớm Như Vậy Được 1


Trước khi tiến vào thế giới chuyện xưa, thính giả vẫn sẽ tốn một khoảng thời gian để khiến tâm trạng của mình bình ổn và yên tĩnh lại, cũng giống như học sinh trước khi đối mặt với kỳ thi, cũng sẽ thông qua cách của riêng mình để giải tỏa áp lực một chút, rồi đi vào trường thi với trạng thái tốt nhất, chỉ có điều, đối với học sinh mà nói, thành tích của một kỳ thi, được quyết định bởi thái độ của người lớn trong nhà đối với mình khi mình về đến nhà, điều này đủ để khiến người ta thấp thỏm và cẩn thận rồi, mà đối với thính giả mà nói, điều này lại quyết định bởi bản thân có còn mạng trở ra hay không.


Cho dù là người có tính cách như Tô Bạch, khi gặp phải loại chuyện này, cũng không ngoại lệ, có rất ít thính giả trước khi tiến vào thế giới chuyện xưa vẫn đang bận rộn những chuyện khác, mà phần lớn người đều sẽ chọn ở một mình để đợi lòng bình tĩnh lại.


Huân Nhi lái xe chậm rãi đi lên đường quốc lộ, mây tím chập chờn xung quanh, trên đường ngựa xe như nước, trong một thành phố giống như Thượng Hải này, thực ra, anh có thể càng dễ dàng tiếp xúc với cái gọi là cô độc hơn.


Nhìn một đám người qua đường đợi đèn xanh tập trung ở chỗ đèn giao thông trên giao lộ, nhìn một dãy xe thật dài của quân đội, nhìn những tòa nhà cao tầng lạnh lùng, nhìn tốc độ khiến người cảm thấy có hơi không biết phải làm sao đó.


Nếu anh chọn “cùng một giuộc”, gia nhập vào trong nhịp điệu của thành phố này, vậy anh có khả năng sẽ đánh mất bản thân, nhưng nếu anh cứ cố tình mang theo một loại tâm thái “độc lập với xã hội”, vậy anh sẽ cảm nhận được sự cô độc càng khắc sâu vào xương cốt so với ở trong nơi thâm sơn cùng cốc.


Con người chính là một loại sinh vật quái đản.


Huân Nhi hạ cửa sổ xe xuống, để gió nhẹ của buổi chiều không ngừng thổi lên làn da mình. Ngay khi ánh mắt nhìn thấy một tiệm cà phê công viên ở lối rẽ vào quảng trường, Huân Nhi đỗ xe lại, phía xa có một viên cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ, trông thấy Huân Nhi lái xe đỗ ở nơi này, anh ta trực tiếp đi tới.


“Cô gái, nơi này không cho phép…”


Huân Nhi không liếc mắt nhìn anh ta một cái nào, mà trực tiếp quay người đi về phía tiệm cà phê. Cảnh sát giao thông lắc đầu, chuẩn bị dán đơn, nhưng sau khi liếc qua nhìn biển số xe, anh ta lập tức cũng thở dài, rồi lặng lẽ rời đi.


Loại chuyện này Huân Nhi rất ít khi làm, cô ta thuộc vào cấp bậc quyền quý, nhưng lại rất tuân thủ trật tự, bình thường dân chúng luôn cảm thấy đám quyền quý không “làm xằng làm bậy”, không “giẫm đạp lên pháp luật” thì không gọi là quyền quý, nhưng trên thực tế, so với dân chúng bình thường, thì giai cấp quyền quý lại càng hiểu rõ, cái gọi là quy tắc mới là vật đảm bảo quan trọng nhất để bọn họ duy trì thân phận và giai cấp.


Nhưng hiện tại, Huân Nhi cảm thấy mình chắc hẳn nên buông thả một chút.


Cô ta tiến vào trong tiệm cà phê, trực tiếp chọn một phần cà phê và một phần bánh ngọt trong thực đơn, rồi ngồi thẳng vào vị trí bên cạnh cửa sổ.


Bây giờ mới ba rưỡi chiều, cách thời gian mình tiến vào thế giới chuyện xưa còn chưa đến năm tiếng đồng hồ nữa, về mặt thời gian ngược lại vẫn dư dả để uống cà phê thoải mái.


“Cô gái, tôi có thể ngồi ở đây không?”


Giọng nói của một người phụ nữ vang lên phía sau Huân Nhi, sau đó một mùi hoa oải hương nhẹ nhàng phả tới.


Giọng nói này có hơi quen tai, Huân Nhi nghiêng đầu, nhìn thấy một quý bà đi đôi giày cao gót màu đen dưới chân, trên người khoác một chiếc áo màu lam nhạt, đứng phía sau mình, nhìn mình với gương mặt mỉm cười.


Không chỉ giọng nói, mà tướng mạo của đối phương cũng khiến Huân Nhi có loại cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng lại không nhớ ra nổi.


Huân Nhi vốn nên trực tiếp lạnh lùng từ chối dựa theo thói quen, nhưng ma xui quỷ khiến lại gật đầu đồng ý, có lẽ, là vì loại cảm giác quen thuộc không biết tên sinh ra từ trên người người phụ nữ này quấy phá đi.


Người phụ nữ ngồi xuống một cách thoải mái, trước ngực của bà ta treo một chiếc máy ảnh có giá trị đắt đỏ, nhưng có thể nhìn ra được bà ta cũng không để ý đến chiếc máy ảnh này cho lắm, trên máy ảnh cũng nhìn thấy vết trầy ở khắp mọi nơi, nhưng loại dáng vẻ này mới càng hiện rõ ra một vẻ tiêu sái, cao hơn một bậc so với những người mua máy ảnh đắt tiền nhưng lại dùng đủ mọi cách để che chở.


“Có phải tôi từng gặp bà rồi không?” Huân Nhi hỏi.


“Có lẽ, có khả năng là trên một tạp chí nào đó.”


Người phụ nữ cũng không hề khiêm tốn một chút nào, cơ thể của bà ta hơi dựa lên sô pha, tay trái nhẹ nhàng duỗi ra, đặt lên trên bàn trà, hai chân thon dài vừa vặn vắt chéo, mang đến cho người một loại cảm giác lười biếng mà lại đẹp đẽ.


Cho dù là Huân Nhi chiếm giữ ưu thế trẻ tuổi, nhưng ở trước mặt người phụ nữ này lại rõ ràng có hơi thua chị kém em, thậm chí là ở trước mặt bà ta, cô sẽ không thể sinh ra một chút suy nghĩ so sánh nào, bởi vì cô hoàn toàn không biết nên so sánh từ đâu, đối phương dường như từ một ánh mắt, từ một động tác cơ thể rất nhỏ cũng đã hoàn toàn khiến cô không thể nào so nổi rồi, ở trước mặt bà ta, một người phụ nữ có ưu tú, có xinh đẹp đến đâu, cũng mất đi ánh sáng.


Huân Nhi gật đầu, lúc này, cà phê và bánh ngọt của cô ta đã mang lên, cô ta cầm thìa nhỏ, nhẹ nhàng khuấy cà phê, sau đó bưng lên, nhấp một ngụm nhỏ.


“Có chuyện gì sao?” Nhìn thấy đối phương không nói gì, Huân Nhi chỉ có thể tiếp tục chủ động hỏi, nhưng đồng thời, trong lòng cô ta cũng sợ hãi và kinh ngạc, vậy mà mình ở trước mặt đối phương đã hoàn toàn rơi vào trong trạng thái suy sụp.


Không nói đến thân phận thái tử nữ trong thế giới hiện thực của mình, huống chi còn thêm cả thân phận thính giả nữa, vậy mà ở trước mặt bà ta, lại hoàn toàn bị dắt mũi. Loại cảm giác này, khiến Huân Nhi đột nhiên cảm thấy rất đáng sợ, thậm chí có một loại thôi thúc muốn rời khỏi quán cà phê này.


“Không có gì.”


Người phụ nữ khẽ lắc đầu, một lúc sau, mới lại mở miệng nói: “Chỉ muốn tới nhìn cô một chút thôi.”


Chỉ muốn tới nhìn tôi một chút thôi?


“Có phiền nếu tôi chụp ảnh cho cô không?” Người phụ nữ chỉ vào máy ảnh của mình và bảo.


Huân Nhi muốn từ chối theo bản năng, nhưng không biết tại sao, khi đối mặt với bà ta, lời từ chối lại hoàn toàn không có cách nào nói ra, mà chỉ có thể im lặng.


Chương 895

Bình Luận (0)
Comment