Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 894 - Chương 894 Dự Báo Và Gợi Ý 2

Chương 894

Dự Báo Và Gợi Ý 2


Lúc này, Cố Phàm nhận được một cuộc gọi, sau khi cúp máy, anh ta đi ra bên ngoài, khi lại tiến vào, bên cạnh dẫn theo hai người khác, một người đàn ông phương Tây trẻ tuổi mặc áo vest màu lam, trên người đàn ông được băng bó rất kín, người còn lại là một người phụ nữ mặc áo lông màu đỏ, người phụ nữ này rất đẹp, cũng rất gợi cảm, cho dù là áo lông cũng không có cách nào che đi được dáng người duyên dáng đó của cô ta.


Hai người này đều là người phương Tây.


Sở Triệu và Huân Nhi đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ.


Có lẽ, cùng với việc hai người từ người thực tập tăng lên thành thính giả chính thức, thì loại khái niệm của cái được gọi là giới này, thực ra cũng đã từ từ trở nên quen thuộc với bọn họ.


Giới phương Đông là một giới, và giới phương Tây thì lại là một giới khác.


Mà rất dễ nhận thấy, hai người bạn mà Cố Phàm dẫn tới lần này, chắc hẳn là người trong giới phương Tây.


“Để tôi giới thiệu một chút, đây là bạn của tôi, Huân…”


Người phụ nữ ngồi thẳng xuống, và người đàn ông cũng ngồi xuống, gạt Cố Phàm sang một bên, rất dễ nhận thấy, bọn họ cũng không có hứng thú đi nghe Cố Phàm giới thiệu hai thính giả cấp thấp với mức độ hoàn thành nhiệm vụ còn chưa đến ba này.


Emma duỗi tay cầm một xiên nướng lên một cách rất thành thục, rồi tự mình nướng, còn bá tước Charre thì lại cuộn người trên ghế, anh ta cũng không cảm thấy có hứng thú lắm với những món nướng dầu mỡ này.


Cố Phàm cũng không cảm thấy đối phương thất lễ, bởi vì đối phương quả thực có tư cách này, anh ta cũng lập tức coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà ngồi xuống.


Cũng bởi vậy, sự nhàm chán vô vị vốn thuộc về ba người, nay lại biến thành bầu không khí do dự của năm người.


Huân Nhi không thích loại bầu không khí này, dù rằng đối phương là thính giả rất mạnh mẽ, cho nên cô ta chỉ mỉm cười với Cố Phàm: “Em ra ngoài đi dạo một chút.”


“Trở về trước hoàng hôn nhé.” Cố Phàm nhắc nhở, bởi vì thời gian Huân Nhi tiến vào thế giới chuyện xưa là tám giờ tối.


“Em biết rồi.” Huân Nhi gật đầu, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.


Sở Triệu vốn muốn rời đi cùng, nhưng nghĩ một chút, vẫn tiếp tục ngồi xuống.


Tô Bạch không còn là Tô Bạch của trước kia, nhưng Cố Phàm, làm sao vẫn còn là Cố Phàm của ngày trước được chứ?


Ít nhất thì những năm tháng khi bốn người thành lập câu lạc bộ giết người trước kia, đến nay thật sự cũng chỉ còn là hoài niệm.


“Cô bạn gái nhỏ này của anh có tính cách rất bướng bỉnh đấy, lúc trước anh ở Luân Đôn, cũng là vì theo cô ta đây nhỉ.” Emma vừa ăn một miếng thịt vừa bảo.


“Ừm.” Cố Phàm ngầm thừa nhận, tuy rằng giữa anh ta và Huân Nhi ngược lại thật sự không có mối quan hệ nam nữ gì cả.


Sở Triệu nhìn anh ta, nhưng cũng không nói gì.


“Nhưng cô ta vẫn còn trinh.” Emma đột nhiên trêu chọc: “Giống như tôi, tôi có thể nhìn ra được.”


“Chuyện này không vội.” Cố Phàm cũng có chút bối rối, ả đàn bà này quả thực rất không biết kiêng dè.


“Ồ, chỉ là một nữ thính giả cấp thấp thôi mà cậu cứ nhất định phải chơi theo kiểu ngây thơ gì đó, tuy rằng cho dù là bảng Anh hay là nhân dân tệ các cậu, đối với thính giả mà nói cũng không có lực hấp dẫn to lớn, nhưng cậu cứ hào phóng lấy ra hai pháp khí có giá trị, vậy không phái nữ thính giả cấp thấp sẽ ngoan ngoãn bò lên giường cậu hay sao? Thực ra, đối với cái gọi là quan niệm trinh tiết, nữ thính giả thực ra không coi trọng bằng phụ nữ bình thường đâu.” Bá tước Charre dựa người lên ghế, nói.


“Không giống, không giống.” Cố Phàm nở nụ cười, không dự định tiếp tục nói về vấn đề này nữa.


“Này, nếu cậu đã không ăn, vậy tôi sẽ bắt đầu ăn nhé?


Dù sao thì phỏng chừng sau khi tiến vào thế giới chuyện xưa lần sau, tôi vẫn sẽ ở lại Thượng Hải một khoảng thời gian nữa, đến khi đó, tôi sẽ mang hai kiện pháp khí đi hỏi cô ta, hỏi cô ta có bằng lòng lên giường với tôi hay không, nếu đến khi đó cô ta rộng rãi, vậy cậu cũng đừng trách tôi nhé, dù sao các cậu cũng chưa kết hôn mà không phải sao?”


Emma nhìn Charre ở bên này cố tình ba hoa, cũng chỉ tiếp tục ăn thịt nướng của mình với vẻ không đồng tình, cô ta cũng không hề quy mình vào hàng ngũ nhân vật nữ giới bị sỉ nhục một chút nào.


Sở Triệu ngẩng đầu, tay phải cầm cái kẹp, gân xanh nổi lên.


Bá tước Charre hiển nhiên cũng chú ý đến, nhưng cũng không coi đó là chuyện to tát gì, cho dù hiện tại vết thương trên người anh ta vẫn chưa tốt, nhưng cũng không đến mức phải lo lắng thính giả cấp thấp này có thể làm gì được mình, huống chi bên cạnh mình vẫn còn có Emma đang ngồi đây.


Cố Phàm cưỡng chế lấy cái kẹp từ trong tay của Sở Triệu đi, lật thịt trên giá nướng, rồi nói: “Tôi đối với cô ấy là thật lòng.”


Đây là một loại phản kháng, cũng là một loại nhắc nhở, nhưng khó tránh khỏi trông có vẻ quá hàm xúc.


Bá tước Charre nở nụ cười, duỗi tay sờ lên mũi mình, không nói tiếp về Huân Nhi, nhưng anh ta lại tiếp tục cảm thán: “Tôi vẫn luôn rất có hứng thú với phụ nữ phương Đông cổ điển.”


Rất dễ nhận thấy, anh ta thật sự không nghe lọt tai lời nhắc nhở của Cố Phàm, cũng không thật sự coi đây là việc lớn lao gì.


Đều là thiên thần, nhưng cấp bậc huyết thống thiên thần của Charre cao hơn Cố Phàm một bậc!


Lúc này, di động trên bàn trà đột nhiên vang lên, là của Huân Nhi đã quên mang theo khi rời đi trước đó. Mà bàn trà này cách Charre gần nhất, anh ta cầm di động lên, cố tình đặt ở đầu mũi ngửi một cách đầy si mê, sau đó trực tiếp nghe máy, số điện thoại là một dãy số, không hiển thị tên.


“Hello, who are you?” (Ai đó?)


Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc trước, sau đó, một giọng nói lạnh lùng truyền tới.


“Tôi không muốn hỏi tại sao di động của cô ấy lại ở trong tay anh…”


Cả người bá tước Charre sững sờ, người ở đầu bên kia điện thoại nhận ra anh ta là ai, mà anh ta cũng nghe ra được người ở đầu bên kia điện thoại là ai.


“Nhưng tôi chỉ muốn nói với anh, cho dù cô ấy chỉ mất một cọng lông tơ thôi, thì tên điểu nhân nhà anh không cần thiết phải bay về Luân Đôn nữa đâu, cho dù là ả đàn bà thích ăn thi thể đó, cũng không bảo vệ được anh, anh biết con người này của tôi chưa bao giờ thích phô trương thanh thế mà.”


Charre nuốt nước miếng một cách rất khó khăn.


“Không… không sao… chúng tôi vừa mới cùng nhau ăn nướng thôi, ha ha, Tô, không ngờ cô ta lại là người phụ nữ của cậu, vậy bản bá tướng làm sao có thể làm gì cô ta được chứ, bản bá tước chắc chắn sẽ giúp cậu bảo vệ cô ấy cho tốt.”


Toàn bộ người có mặt ở đây đều không phải là người bình thường, cho dù di động vẫn chưa mở loa ngoài, những vẫn có thể nghe được giọng nói bên trong di động, lúc này, Emma nở nụ cười, uống một hớp bia, Sở Triệu thì lại lắc đầu với vẻ có hơi bất đắc dĩ, còn Cố Phàm thì lại lặng lẽ siết chặt nắm tay.


Sau khi cúp máy, bá tước Charre trừng mắt nhìn Cố Phàm một cách hung ác.


Emma vỗ tay: “Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi.”


Charre và Emma đứng dậy, cùng nhau rời khỏi biệt thự này.


Bên giá nướng, chỉ còn lại hai người Cố Phàm và Sở Triệu.


Sau một hồi im lặng rất lâu, Cố Phàm mở miệng nói trước tiên: “Tô Bạch gọi điện cho Huân Nhi rồi, cậu chắc chắn cậu đã nói thời gian Huân Nhi tiến vào thế giới chuyện xưa cho cậu ta rồi chứ?”


“Ừm.” Sở Triệu gật đầu.


“Vậy thì được, trong diễn đàn thính giả phương Tây có người khác ghi chép, khi bọn họ đang tiến vào thế giới chuyện xưa [Cương Thi Tiên Sinh] đã gặp được một tốp thính giả phương Đông, xét từ miêu tả thì đó chắc hẳn là Tô Bạch, cậu ta hẳn đã từng tiến vào trong thế giới chuyện xưa này.


Nhưng không sao, cho dù cậu không thể muối mặt đi hỏi cậu ta, nhưng cậu ta nể mặt Huân Nhi, vẫn sẽ nói ra bí mật và những điểm chú ý trong thế giới chuyện xưa cho cô ấy, dù sao thì các cậu cũng tiến vào thế giới chuyện xưa cùng nhau, đều như nhau cả.”


Chương 894

Bình Luận (0)
Comment