Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 901 - Chương 901 Huyền Diệp? 1

Chương 901

Huyền Diệp? 1


Trong viện, thực ra có phòng, nhưng trước đó Tô Bạch đã thử qua, cửa sổ ở nơi này đều đóng chặt hết, cho dù dùng nắm đấm đập cũng không mở được, ở nơi này thật sự giống như bị giam nhốt, thậm chí ngay cả quyền trút giận anh cũng không có nốt.


Chỉ có điều, khi bóng trăng treo lên đỉnh cao nhất, trong toàn bộ những căn phòng ở đây bắt đầu dâng lên một những luồng sương mù màu trắng, những sương mù trắng này chậm rãi tập trung lại trong hồ nước, gặp nước thì tan, tạo thành một cảm giác “tiên cảnh mờ ảo”.


Lại muốn làm chuyện kỳ quái gì nữa đây?


Tô Bạch đứng dậy, bước tới trước cửa một căn phòng, hắn duỗi tay ra, nhưng bàn tay lại dừng lại giữa không trung.


Mẹ nó, sẽ không phải là Phát Thanh cố tình đấy chứ?


Nếu mình vẫn luôn ngồi ở nơi này ngắm trăng ngẩn người, vậy nó làm sao có cơ hội khiến mình bị thương nặng được?


Vừa nghĩ đến đây, Tô Bạch lùi về sau hai bước.


Mẹ nó, thứ mà lão tử lấy ra vẫn là phần thưởng đấy, cũng không thuộc về thế giới chuyện xưa của tao, nếu tao không đi theo suy nghĩ của mày, vậy mày thật sự có thể trừng phạt tao như thính giả bình thường sao?


Nếu thế giới chuyện xưa mà mình tiến vào, có một vài quy tắc đã được thiết lập, Tô Bạch chắc chắn phải tuân thủ, đây là một loại ăn ý đạt thành giữa thính giả và Phát Thanh.


Chỉ có điều, hiện tại, Tô Bạch dựa vào “phần thưởng” để tiến vào đây, hắn thật sự không tin Phát Thanh coi mình thành thính giả bình thường để nhào nặn, bằng không phần thưởng này cũng biến thành trò cười rồi.


Thế nhưng, tuy rằng hắn không mở cửa, nhưng vào lúc này toàn bộ cửa sổ đều tự động mở ra, phát ra tiếng ma sát “kẽo kẹt”.


Tô Bạch đứng ở cửa, nhìn những làn sương mù này lướt qua cơ thể mình, sương mù không có độc, cũng không có hương vị, rõ ràng rất tinh thuần. Chỉ có điều, rất nhanh, trong căn phòng đã truyền tới tiếng hợp tấu của kèn và sáo, một khúc nhạc cổ xưa vang lên từ bên trong.


Tô Bạch đối với âm nhạc, đặc biệt là loại âm nhạc cổ điển này, cũng không hiểu biết cho lắm, nên hiển nhiên không biết âm tiết tấu bên trong là khúc nhạc nào, nhưng cùng với khúc nhạc vang lên, trên trời cũng dần dần ngưng tụ ra những đám mây màu đen, mặt trăng bị che lấp mất.


“Răng rắc…”


“Răng rắc…”


“Răng rắc…”


Những tiếng ma sát trong trẻo truyền tới từ trong căn phòng.


Trên gương mặt của Tô Bạch lộ ra vẻ nặng nề, bởi vì không chỉ âm thanh, mà ngay cả sương mù vốn mang màu trắng tinh thuần, lúc này cũng bắt đầu dần dần lộ ra một loại màu đen như mực.


“Leng keng…”


Đây là tiếng va chạm của các mảnh giáp, trong mơ hồ, còn có cả tiếng khua giữa lưỡi đao và vỏ đao.


Lúc này, Tô Bạch đột nhiên nghĩ tới một khả năng, một khả năng rất hèn hạ, nhưng lại là khả năng rất phù hợp với thẩm mỹ của Phát thanh.


Mẹ nó, khả năng Phát Thanh không dự định coi mình thành NPC nhiệm vụ cuối cùng, mà là muốn biến mình thành đá mài dao.


Bên trong cuồn cuộn thi khí, rõ ràng là có bánh tông bự sắp nhảy ra rồi, nhưng rất có khả năng loại thính giả cấp thấp như Huân Nhi sẽ không có cách nào giải quyết được bánh tông bự này, cho nên cần Tô Bạch khiến ông ta bị trọng thương, khiến ông ta bị thương nặng, hoặc là Tô Bạch bị thương nặng, rồi tùy tiện chọn ra một người thích hợp làm NPC nhiệm vụ cuối cùng, đối với Phát Thanh mà nói, không hề có sự khác biệt gì ở đây cả.


Nhưng điều này lại khiến trong lòng Tô Bạch có hơi không chấp nhận nổi, nhưng sau đó, hắn lại nhận ra một vấn đề nữa, nhân viên chữa cháy trẻ tuổi ở Thiên Tân ngày trước đó, cha của anh ta cũng ở ngay bên cạnh, lại trơ mắt nhìn vụ nổ xuất hiện, và trơ mắt nhìn con trai mình rất có khả năng sẽ chôn thây ở đấy, không hề đi lên cứu anh ta, mà lại Tô Bạch qua đường ra tay, cuối cùng cũng vì vậy mà nhận ân tình này của hắn, xem như là mở một mắt lưới với hắn trong thế giới chuyện xưa trừng phạt.


Có phải mình cũng quá cố ý rồi không?


Mình cầm phần thưởng của Phát Thanh, lại cố tình muốn tiến vào phá hoại sự cân bằng trong thế giới chuyện xưa của Phát Thanh?


Nếu Phát Thanh nhận định là như vậy, vậy cái gọi là phần thưởng này, có khả năng không còn là phần thưởng nữa, mà giống như một vị tướng quân ở thời cổ đại nào đó nhận được kim bài miễn tử mà hoàng đế ban cho, rồi lại vì vậy mà cố tình cầm kim bài miễn tử chạy vào trong hậu cung của hoàng đế làm xằng làm bậy, anh nghĩ xem cuối cùng ông ta đã chết thế nào?


Nhưng bây giờ xem ra, dường như Phát Thanh chỉ đang đặt ra một trừng phạt lên người mình, nhằm vào mình, đây cũng được xem là vô cùng may mắn trong bất hạnh.


Ôm theo suy nghĩ như vậy, Tô Bạch cũng không còn rối rắm gì nữa, mà vung tay xua tan sương mù đen trước mặt, chủ động tiến vào trong căn phòng.


Kết quả, một chân vừa giẫm vào trong, lập tức có một cơn gió tanh nồng phả đến trước mặt. Cơ thể của hắn ngay lập tức lùi về sau, nhưng vẫn bị bàn tay mọc ra móng tay dài túm lấy bả vai.


“Grừ!”


Một tiếng gầm gừ tựa như dã thú truyền tới từ bên trong, đồng thời trên hai cánh tay của đối phương cũng mang theo sức mạnh mạnh mẽ, xem ra đang dự định trực tiếp kéo Tô Bạch vào trong.


Hành động này, xu thế này, và trình tự này, Tô Bạch thật sự rất quen thuộc, tiếp sau đó, phỏng chừng đối phương sẽ cắn vào phần thịt mềm trên cổ mình, cho dù là cương thi hay là Vampire, thực ra đều có một loại thói quen, đó chính là cắn vào vị trí cổ của người sống, thực ra chính là cảm giác thoải mái và hưởng thụ nhất.


“Rầm!”


Hai tay hắn giơ lên, nắm hai cánh tay của đối phương, hai chân hơi cong lại, dồn trọng tâm xuống dưới, trong lúc nhất thời, trong màn sương đen đó, Tô Bạch và cương thi chưa biết hình thành một loại giằng co với thế lực ngang nhau.


Nhưng ngay sau đó, đối phương đột nhiên dùng sức, xông thẳng về phía Tô Bạch, hắn không kịp dữ liệu, chỉ đành bị nó thúc cho không ngừng lùi về sau.


Cơ thể của đối phương cũng hiện ra trong màn sương đen, vậy mà lại là một cương thi khoác hoàng bào triều Thanh, làn da của cương thi rất trắng, nhưng đây không hẳn là làn da tự nhiên của ông ta, phỏng chừng là lớp hóa trang sau khi chết, được phủ lên những lớp phấn thật dày.


“Ùm...”


Tô Bạch và cương thi mặc hoàng bào triều Thanh này cùng nhau rơi vào trong hồ nước, nước trong hồ rất lạnh, nhưng cơ thể của hai người còn lạnh hơn.


Chương 901

Bình Luận (0)
Comment