Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 902 - Chương 902 Huyền Diệp? 2

Chương 902

Huyền Diệp? 2


Cương thi này dường như vì đói khát quá độ, không ngừng muốn đè lên người Tô Bạch để gặm cắn máu thịt hắn, cho dù là sức mạnh cơ thể của Tô Bạch, cũng chỉ có thể không ngừng giằng co với ông ta, mà không thể làm được gì ông ta.


Cuối cùng, Tô Bạch cố tình cho đối phương được đà tiến tới, ngay khi đối phương trực tiếp cúi đầu gặm xuống, hai tay hắn lập tức ghì lên cổ đối phương, cả người lật lên lật xuống, tuy rằng cơ thể ở trong hồ nước chịu lực cản của dòng nước, nhưng sức mạnh cơ thể của hai bên thực sự đã sớm không còn là thứ mà lực cản nhỏ bé của dòng nước có thể ngăn cản được.


Hai cánh tay của Tô Bạch ghì chặt đối phương, cơ thể cong xuống sau đó phần eo dùng lực, đột nhiên xoay ngược một cái, húc thật mạnh lên vai ông ta.


“Rầm!”


Cương thi bị Tô Bạch quăng thẳng lên bờ, cơ thể mài trên nền đất, ma sát ra một chuỗi tia lửa.


Chỉ có điều, đối phương lập tức lại nhảy dựng lên, tư thế muốn tiếp tục lao về phía Tô Bạch, Tô Bạch nhanh chóng lùi về sau, đứng trên bờ bên kia, giữa hai bên cách nhau một hồ nước.


“Mẹ nó, thật đúng là dai như đỉa.” Tô Bạch nhổ toẹt một bãi nước bọt, người sở hữu thân phận đặc biệt, vậy sau khi chết biến thành cương thi, mức độ đáng sợ của họ sẽ trực tiếp tăng lên, trên người vị này còn mặc long bào, phỏng chừng chắc là vị hoàng đế nào đó thời Mãn Thanh, lúc sinh thời từng ngồi trên long ỷ, trên người khó tránh khỏi nhiễm chân khí sao Bắc Đẩu, sau khi chết, một khi biến thành xác sống, quả thực chính là một BUG.


Trong trận giằng co vừa rồi, Tô Bạch cũng không hề nương tay một chút nào, toàn bộ đòn tấn công mạnh đều giáng lên người cương thi này, nhưng đối phương thật đúng là tên da dày thịt béo mà Tô Bạch chưa từng nhìn thấy bao giờ, ông ta hoàn toàn ăn sống đòn tấn công của mình, mà lại không có phản ứng và biểu hiện bị thương lớn bao nhiêu.


Đối phương bắt đầu nhảy về phía Tô Bạch, tốc độ của ông ta rất nhanh, còn để lại tàn ảnh trong không trung, dường như trong nháy mắt lại tới trước mặt hắn, rồi trực tiếp bổ nhào về phía hắn.


“Ầm!”


Hai người đàn ông mạnh mẽ lại đè lên nhau, cái miệng tanh hôi của đối phương đối diện với gương mặt của Tô Bạch, những giọt nước không biết là ở trong hồ hay là nước bọt đang không ngừng nhỏ xuống.


Lần này, khoảng cách rất gần, lại thêm có nước trong hồ gột rửa, nên lớp hóa trang trên mặt đối phương cũng đã không còn thấy đâu, mà lộ ra một gương mặt toàn là vết rỗ, hơn nữa, những vết rỗ này vừa nhìn đã biết không phải là loại trời sinh, mà chắc hẳn là do bệnh tật lưu lại.


Lần này, Tô Bạch cuối cùng cũng đại khái đoán ra được thân phận chân chính của cương thi này, lúc này, cơ thể hắn nhanh chóng co rút và cứng ngắc lại, hoàn toàn chuyển hóa thành trạng thái cương thi.


Động tác của đối phương đột nhiên dừng lại, dường như không biết tại sao thức ăn trước mặt mình lại lập tức biến thành đồng loại của mình.


“Huyền Diệp?” Tô Bạch gọi một tiếng thử thăm dò.


.


Cương thi hơi ngạc nhiên, chậm rãi thả Tô Bạch ra, sau đó đứng thẳng dậy, lúc này, khí chất trên người cương thi này dường như đã khác hẳn, ông ta từ từ quay người lại, đối mặt với hồ nước, và quay lưng về phía Tô Bạch. Xem ra, là đang tự mình suy đoán đây mà.


Trong lòng Tô Bạch nghĩ ngợi.


Thực ra, chuyện này ngược lại cũng không khó đoán, nhắc tới hoàng đế Khang Hy của triều Thanh, Ái Tân Giác La Huyền Diệp, là trong đầu phần lớn người chắc hẳn sẽ hiện ra hình tượng đại soái ca có hương vị đàn ông như Trần Đạo Minh đó, vì dù sao thì [Vương Triều Khang Hy] cũng rất nổi ở Trung Quốc, chỉ có điều, có rất ít người biết, khi còn nhỏ, hoàng đế Khang Hy từng bị bệnh đậu mùa, tuy rằng không chết, nhưng trên mặt cũng để lại rất nhiều vết lõm giống như mặt rỗ.


Cũng chính vì vậy, hoàng đế Khang Hy trong lịch sử hiển nhiên sẽ không có khả năng lớn lên giống như đại soái ca Trần Đạo Minh được.


Chỉ có điều, lúc này Tô Bạch đối mặt với lưng của ông ta, nên không nhìn rõ được gương mặt cương thi của ông ta, bằng không còn có thể nhìn ra được một thứ được gọi là khí chất “vương bá”, vì dù sao cũng là người từng làm hoàng đế, cho dù người chết đã thành bánh tông, nhưng vẫn còn giữ lại một tia khí tức như khi còn sinh thời đó như cũ.


Hơn nữa, ngay khi Tô Bạch gọi ra hai tiếng “Huyền Diệp” này, vậy mà cương thi này lại giống như bị kích thích trí nhớ khi còn sống, trở nên có chút khác với vừa rồi.


Cương thi không nằm trong ngũ hành, cũng không vào luân hồi, thuộc một loại sinh mệnh sinh ra từ trong cái chết, Tô Bạch có cường hóa cương thi, nên hiển nhiên cũng biết rõ một khi một cương thi hiểu ra ký ức lúc còn sống của mình, vậy điều này rốt cuộc có nghĩa là gì?


Điều này có nghĩa linh trí của đối phương đã hoàn toàn bị mở ra, huyết mạch cương thi mạnh mẽ cộng thêm linh trí và trí tuệ lúc sinh thời, sẽ khiến thực lực của ông ta hoàn toàn tăng lên.


Lần này Tô Bạch thực sự có hơi “họa từ miệng mà ra” rồi.


Chỉ có điều, cương thi dường như không có dự định tiếp tục giết hại nữa, ông ta chỉ quay trở lại căn phòng một cách rất lặng lẽ, đúng vậy, ông ta dùng chân đi, tuy rằng bước đi không được hài hòa cho lắm, có thể nhìn ra được sự cứng ngắc của ông ta, nhưng ông ta thật sự đang dùng chân đi.


Thế nhưng, ngay khi ông ta bước đến trước cửa, vừa mới nhấc chân chuẩn bị tiến vào, thì đột nhiên, thi khí trên người phun mạnh ra, ông ta có hơi giơ tay lên với vẻ đấu tranh, lông trắng trên người cũng đang điên cuồng mọc dài ra.


“Grừ!”


“Grừ!”


“Grừ!”


Những tiếng gầm gừ tức giận tới từ trong cổ họng, lộ ra một loại ý tứ giãy dụa.


Trước kia là hoàng đế, sau khi chết biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này, lại bị một câu “Huyền Diệp” của Tô Bạch nói ra thân phận, lại khiến cương thi này sinh ra một loại khí tức cô đơn, danh dự và sự cẩn trọng của hoàng gia đều được nâng lên. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, dù sao ông ta cũng là cương thi, ngay khi ông ta chuẩn bị biến từ cương thi thành người, cũng không biết vì thi khí trong cơ thể bạo động, hay là vì môi trường xung quanh đột nhiên gây thêm áp lực khổng lồ cho ông ta, khiến cho thần trí vừa mới có lại được của ông ta, bị phá hủy trong nháy mắt.


Lúc này, hai bàn tay bên ngoài long bào lại ánh lên một màu đỏ sậm, thi khí và sát khí bắt đầu đan xen vào nhau, Huyền Diệp chậm rãi quay người lại, trong một đôi con người tràn ngập một mảnh màu đỏ thẫm!


Chương 902

Bình Luận (0)
Comment