Chương 903
Cách Chơi Mới Của Phát Thanh 1
Tô Bạch nhìn quanh, mới vừa rồi, hắn rõ ràng cảm giác được những tia sát khí đáng sợ phóng ra từ những căn phòng khác ở xung quanh mình, những sát khí này mới là hung thủ thật sự phá hủy một tia lý trí cuối cùng của Huyền Diệp.
Mẹ nó, xung quanh đại khái có tám căn phòng, nhưng rất dễ nhận thấy, chủ nhà ở đây cũng không chỉ có mỗi mình vị hoàng đế Khang Hy này, hơn nữa, xem ra, vị hoàng đế Khang Hy này còn không phải là chủ nhân của nơi này, mà ông ta lại càng giống như… một nô lệ hơn!
Lần này rốt cuộc Phát Thanh dự định chơi lớn thế nào đây? Một Huyền Diệp ở loại cấp bậc này thân là BOSS cuối cùng, đã đủ khiến cho loại thính giả ở cấp bậc đó như Huân Nhi không có cách nào đối phó rồi, bây giờ phía trên lại còn thêm một tầng nữa!
Lẽ nào thật sự vì sự gia nhập của mình đã khiến Phát Thanh tiến thêm một bước giải phong ấn cho thế giới chuyện xưa này hay sao? Cho nên độ khó ở thế giới chuyện xưa này mới gia tăng thêm một bậc?
“Trẫm… Grừ!”
Huyền Diệp phun ra một chữ rất khó khăn, ngay sau đó cả người lại hoàn toàn trở nên như mắc bệnh tâm thần, hai chân thẳng tắp, trực tiếp nhảy lên, trong nháy mắt đã từ bờ hồ đối diện xuất hiện ở trước mặt Tô Bạch, giống như một chiếc máy xúc đất, húc thẳng lên người hắn một cách dữ dội.
“Ầm!”
Cho dù đôi tay của Tô Bạch đã giơ ngang trước người làm ra động tác ngăn cản, nhưng cả người hắn vẫn bị đâm cho trượt về sau, cuối cùng vẫn là nhờ một cây cột ở sau lưng đỡ, mới dừng lại được.
“Cứu trẫm…”
Giọng nói này không phải tới từ trong miệng của cương thi, mà là tới từ một loại cách thức giao tiếp thuộc về cương thi, có lẽ, có thể định nghĩa thành ngôn ngữ thuộc về cương thi.
Hửm? Cương thi hoàng đế này vẫn còn ý chí sót lại sao?
Cơ mà cứu ông? Cứu kiểu gì đây?
Khang Hy lại một lần nữa xông về phía Tô Bạch, móng vuốt sắc bén đâm thẳng vào ngực hắn, Tô Bạch nghiêng người, cơ thể húc về phía trước, bả vai va mạnh lên ngực Khang Hy.
Nhưng chỉ nghe thấy Khang Hy phát ra tiếng gầm gừ, một đòn này của Tô Bạch lại không thể đâm đổ được ông ta, ngược lại bản thân hắn còn bị bắn bay ngược về sau.
Cùng lúc đó, một bàn tay của Khang Hy vẫn còn nắm lấy bả vai của Tô Bạch, ngón tay dùng lực.
“Rắc…”
Tô Bạch chỉ cảm thấy khớp xương ở bả vai mình đã vặn vẹo và vỡ vụn, cả người không khỏi bị ép đến quỳ một gối xuống, nhưng ngay sau đó, trong một bàn tay khác của hắn xuất hiện địa ngục hỏa shotgun, liên tiếp bóp cò súng về phía chân trái của Khang Hy.
“Bằng! Bằng! Bằng...”
Địa ngục hỏa shotgun có thuộc tính phá ma cực kỳ mạnh, cho dù là trên người Khang Hy được bao phủ một tầng sát khí, nhưng vẫn bị bắn đến khập khiễng, cũng quỳ một gối đối diện với Tô Bạch.
“Cứu trẫm… cho ngươi… vinh hoa phú quý…”
“…” Tô Bạch.
Tôi cần vinh hoa phú quý của ông làm gì?
Ngay sau đó, hai tay của Khang Hy lại duỗi tới, trên hai vai của Tô Bạch trực tiếp xuất hiện một lớp vảy màu đen, chặn lại!
“Két két két…”
Một loại âm thanh tương tự với lửa cháy thêm dầu truyền tới, khí thế của Khang Hy cũng bởi vậy mà suy yếu đi.
“Bên trái… trong cửa…”
Trong cửa bên trái?
Dư quang ở khóe mắt của Tô Bạch liếc về phía cánh cửa ấy, trong tám căn phòng ở đây, cửa sổ của bảy căn phòng đều mở toang, nhưng chỉ có một căn phòng này là đóng kín.
Khang Hy đột nhiên lùi về sau nửa bước, sau đó hai cánh tay túm lấy Tô Bạch đột nhiên dùng sức, mưu đồ ném hắn qua, nhưng Tô Bạch đã bị người này đánh lén một lần rồi, nên làm sao có thể bị thêm một lần nữa được?
Trong phút chốc, hai chân hắn bay lên, nhưng hai tay vẫn bóp chặt hai cánh tay của Khang Hy, cả người quay nửa vòng về sau giữa không trung, xoay eo một cái.
“Cút!”
Hai tay Tô Bạch đột nhiên vận sức, Khang Hy vốn muốn quăng Tô Bạch ra ngoài, nhưng kết quả ngược lại, lại bị Tô Bạch vung đi thật mạnh.
“Ầm!”
Cơ thể của ông ta đụng vỡ cánh cửa đóng chặt đó, ngay sau đó, cánh cửa đó, cửa sổ đó và bức tường vây đó cũng trực tiếp sụp đổ, giống như tấm kính thủy tinh vỡ nát bét, cảm giác này giống như giấy vậy.
Mà cơ thể của Khang Hy vẫn tiếp tục văng ra ngoài.
Lúc này, bức tranh toàn cảnh đã trở nên vô cùng kỳ quái, vị trí mà Tô Bạch đang đứng vẫn là đình nghỉ chân, hồ nước và phòng nhỏ, nhưng phía bên nơi mà Khang Hy ở, thì lại là trong một dãy núi vô cùng hiểm ác và đáng sợ.
Tô Bạch bước lại gần một chút, có một đường phân cách chia cắt nơi này, bên ngoài và bên trong đường phân cách hoàn toàn như hai thế giới.
Vị trí mà Khang Hy đang ở là trên một ngọn núi hoang, nhưng ông ta trông như đang lăn xuống từ một vị trí cực cao, lúc này Tô Bạch ở bên này nhìn qua, thấy long bào trên người Khang Hy đã nát tươm như xơ mướp, không còn nhìn ra nổi là long bào nữa, phần lớn vị trí trên cơ thể đều bị dập thành thịt nát, mà ngay cả đầu cũng bị đập chỉ còn lại một nửa, nhưng cơ thể của ông ta vẫn còn hơi co giật, điều này có nghĩa ông ta vẫn chưa chết.
Cách một bức tường, vậy mà lại là một nơi như vậy sao?
Loại chênh lệch ở mức độ cao này? Và loại chênh lệch về môi trường này?
Loại cảm giác này giống như cánh cửa thần kỳ của Doraemon vậy.
Tô Bạch chỉ dám đứng ở bên này một cách cẩn thận, và quan sát cảnh tượng ở phía trước.
“Quý nhân về nhà, người không có phận sự chớ lại gần…
Quý nhân về nhà, người không có phận sự chớ lại gần…”
Từ xa truyền tới những tiếng lục lạc, ngay sau đó, Tô Bạch nhìn thấy một ông già với gương mặt bỉ ổi mặc một bộ đồ với hai màu đen trắng, áo nhà sư không ra áo nhà sư, mà áo đạo sĩ cũng chẳng ra áo đạo sĩ, ngay phía sau ông ta có một loạt cương thi mặc quan phục, đang nhảy tưng tưng cùng ông ta tiến về phía trước.
Đây là một người cản thi!
Ông già rõ ràng đã trông thấy Khang Hy rơi vào trong đống đá vụn, chỉ có điều, ông ta hiển nhiên không biết thân phận thực sự của vị hoàng đế trước mặt, mà chỉ chà sát tay với vẻ mừng thầm.
“Cổ thi hoang dã, cổ thi hoang dã, chuyến đi này không thiệt, được lắm!”
Ông già lôi một cái bình nhỏ từ trong ngực ra, rồi đổ bụi phấn trong bình lên người Khang Hy, sau đó lùi lại và lặng lẽ đợi.