Chương 904
Cách Chơi Mới Của Phát Thanh 2
Điều mà ông già không biết chính là ở một nơi không biết cách bao nhiêu xa, Tô Bạch cũng đang đứng ở nơi đó, nhìn toàn bộ những việc mà ông ta đang làm.
Loại cảm giác này đối với hắn mà nói, giống như bước vào rạp chiếu phim để xem phim vậy, nhưng một sân khấu này lại có thể xuyên về quá khứ.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, xung quanh đột nhiên xuất hiện những con chuột màu đen, con chuột bị thuốc bột thu hút mà chạy tới, tất cả bắt đầu chui vào người Khang Hy, chen lấn nhau chui vào các vị trí vết thương trên người và trong miệng ông ta, dần dần, cùng với những con chuột chui vào trở nên càng lúc càng nhiều, trên người Khang Hy cũng càng ngày càng trướng lên.
Dường như cảm thấy cũng ổn rồi, ông già bắt đầu niệm chú ngữ, sau đó, những con chuột chui vào trong cơ thể của Khang Hy bắt đầu chết từng con một, máu tươi chảy ra ào ạt, mà cơ thể tàn tạ của Khang Hy cũng từ từ bị máu thịt của đám chuột chết nhồi đầy vào.
“Lên!”
Ông già ngoắc tay, Khang Hy gắng gượng đứng thẳng dậy.
Trong tay ông già cầm một tờ giấy hình quần áo trong tay, tờ giấy này có kiểu dáng quan phục thời Thanh, rồi ông già lật ngón tay, tờ giấy bùng cháy, mà sau đó, trên người Khang Hy lại xuất hiện một bộ quan phục.
Đáng tiếc, ông ta vốn nên mặc long bào, vậy mà lại bị lồng lên người một bộ quan phục chẳng ra cái thể thống gì này.
“Đi!”
Ông già lại ra lệnh, Khang Hy và đám cương thi ở phía sau cùng cùng nhảy lên một cách rất đều nhịp, tiến về phía trước theo ông già, ở phía trước lại là một khách sạn hoang vắng.
Mà trên ban công ở lầu hai khách sạn, Sở Triệu bước ra ngoài, đứng bên cạnh Huân Nhi: “Em vào ngủ một lúc đi, anh sẽ thay ca canh gác.”
Huân Nhi gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn lên ánh trăng trên trời.
“Ha ha, ở đây ngắm trăng quả thực rất có không khí nhỉ.” Sở Triệu nói.
“Không phải…”
Huân Nhi muốn giải thích rằng mình không phải đang thưởng thức ánh trăng, mà là cảm thấy hình như có người ở trên vầng trăng đang nhìn mình, nhưng cứ cảm thấy loại lời nói này rất không hợp với hoàn cảnh ở đây, cho nên sau đó cũng chỉ mỉm cười, quay người đi vào trong phòng khách sạn.
.
Tô Bạch ngồi trên nền gạch và nhìn tình huống ở bên dưới, bên ngoài cách một đường kẻ, góc nhìn đang không ngừng chuyển động, cái này cũng giống như một góc nhìn chiếu phim, nó có thể lựa chọn sử dụng góc độ và tình tiết thích hợp để hoàn toàn phơi bày những sự việc đang xảy ra ở bên dưới, ít nhất thì nó cũng có thể khiến cho Tô Bạch nhìn thấy toàn bộ tình tiết chính đang diễn ra bên dưới.
Mới đầu, hắn còn hơi ngạc nhiên, nhưng dần dần, hắn cũng có chút hiểu ra được, đây thực ra chính là… góc nhìn của Phát Thanh!
Vị trí mà mình đang ở, và những hình ảnh mà mình nhìn thấy, chính là góc nhìn chân chính của Phát Thanh!
Thường thì bất cứ phương tiện kể chuyện nào, chỉ cần truyền đạt tới người, thì cho dù là văn tự, trình bày miệng hay là bằng những phương thức khác, đều là một loại phương thức tự biên tự diễn ra hình ảnh trong đầu con người.
Ý định ban đầu chính là để anh thuận theo lời kể, trong đầu tự động hiện ra cái gọi là tình tiết và hình ảnh, sau đó lại thông qua những hình ảnh ngắt quãng này, kết nối thành một loại hình thức cốt truyện tương tự với phim ảnh trực quan nhất, giống như khi con người đang đọc sách, trong đầu thực ra có một hình ảnh hoàn chỉnh, nhìn thì là văn tự, nhưng thực ra trong đầu lại hiện ra toàn bộ hình ảnh cốt truyện.
“Tính cốt truyện mà Phát Thanh theo đuổi chính là như vậy sao?”
Tô Bạch duỗi tay sờ cằm mình một cái, mình đã tiến vào trong này gần một ngày rồi, râu cũng sắp mọc ra luôn rồi , nhưng hiện tại ngược lại cũng không phải là lúc để cân nhắc đến vấn đề dáng vẻ cá nhân.
Cùng với việc Khang Hy ngã xuống, trong tám cánh cửa, có một cánh còn đang mở, một cánh đã sụp đổ thành một ranh giới, hoặc gọi là hình ảnh, ngoài ra còn sáu cánh cửa khác lại đang từ từ đóng lại.
Tô Bạch đã thử, nhưng không thể phá vỡ được.
Có khả năng phải đợi đến một thời điểm nào đó, thì những cánh cửa này mới lại mở ra, chỉ có điều, trong lòng hắn vẫn có những cảm giác thật kỳ lạ, hắn cảm thấy, sự xuất hiện của cương thi Khang Hy này, dường như không chỉ khớp với bối cảnh chuyện xưa [Cương Thi Tiên Sinh] ở một điểm triều Thanh một cách đơn giản như vậy.
Ở trong này, dường như thấp thoáng có một ranh giới ngầm mà mình vẫn chưa phát hiện ra, hoặc là phải đợi một cánh cửa khác mở ra, rồi lại có một thứ gì đó khác xuất hiện, mới có thể tìm ra quy luật, nói tóm lại, Tô Bạch cũng không tin Phát Thanh sẽ đặt mình tới nơi này chỉ để cho mình xem phim, bất cứ chuyện gì mà Phát Thanh làm đều có mục đích và có kế hoạch cả, nếu như anh không thể nhìn ra được, vậy cũng không có nghĩa Phát Thanh không có sự sắp xếp, mà là do bản thân anh không đủ thông minh, hoặc là đợi sau khi thời gian qua đi, cùng với sự phát triển của sự việc, anh mới có thể phát hiện ra, hóa ra dụng ý sắp xếp của Phát Thanh trước đó nằm ở nơi này.
Tô Bạch vừa nghĩ ngợi trong lòng, vừa tiếp tục nhìn vào hình ảnh trước mặt, hắn không dám duỗi tay chạm vào, lỡ như xảy ra chuyện gì đó, hoặc là mình cũng sẽ ngã lăn xuống giống như Khang Hy thì sao, hơn nữa cũng không biết liệu mình có thể thật sự da dày thịt béo giống như Khang Hy hay không, ngã xuống còn có thể miễn cưỡng kéo dài một hơi tàn, mà cho dù là thật sự kéo dài một hơi, nhưng mình còn lại một hơi thở đó, còn có thể đi tiếp giúp đỡ Huân Nhi được gì nữa?
Rất có khả năng, mình sẽ trở thành gánh nặng, gom thêm mình vào cũng không có bất cứ sự trợ giúp gì đối với sự việc hết, mà đây cũng không phải phim tình cảm tình yêu đau khổ, thẩm mỹ của Phát Thanh phỏng chừng cũng sẽ dè bỉu loại cốt truyện tình cảm đau khổ này, nếu mình dám làm như vậy, Phát Thanh ngược lại, sẽ vì theo đuổi cái gọi là hiệu quả cốt truyện, mà hại chết cả đôi tình nhân vì yêu điên cuồng mà không tiếc trả giá hết thảy, không sinh cùng thời nhưng phải chết cùng huyệt này, nếu các anh muốn yêu đến mức “thề non hẹn biển” như vậy, vậy thì cùng nhau chết đi.
Chỉ có điều, có một điểm khiến Tô Bạch có hơi bất ngờ.
“Tại sao con hàng Sở Triệu này cũng tiến vào thế giới cốt truyện này vậy?”
Tô Bạch nhớ khi mình đi qua hình ảnh ở bức họa đó, Sở Triệu gọi điện cho mình trước, nói với mình Huân Nhi đã xảy ra chuyện, sau đó bởi vì khi ấy Tô Bạch bị thương nặng vì chuyện ở nhà lão Phương, hành động không tiện, nên Sở Triệu đã tới văn phòng thám tử đón Tô Bạch, hai người cùng đi tới nghĩa trang, viếng mộ Huân Nhi.