Chương 905
Tình Tiết Người Cản Thi Mở Ra 1
Sở Triệu đang có mặt ở đây, anh ta tiến vào một thế giới chuyện xưa sớm hơn Huân Nhi, còn Huân Nhi tiến vào thế giới chuyện xưa phía sau anh ta, có nghĩa hai người này thực ra không ở cùng một thế giới chuyện xưa, nhưng bây giờ, rõ ràng hai người đều đang ở trong một thế giới chuyện xưa.
Ánh mắt của Tô Bạch híp lại, hắn biết rõ, trong hình ảnh dự đoán của bức tranh cuộn đó, môi trường mà hắn đã ở lúc đầu chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì kế tiếp, bức tranh cuộn đó thực ra là một loại kết nối liền mạch, được dệt ra dựa theo hoàn cảnh khi ấy của mình.
Thế nhưng, có một vài thông tin chắc hẳn là thật, ví dụ như bia mộ của Huân Nhi ở nơi đó, ví dụ như Sở Triệu chắc hẳn ở trong hình ảnh tương lai.
Điều này tương đương với hai loại khả năng.
Một là tương lai đã bị thay đổi, Huân Nhi và Sở Triệu vốn không ở cùng một thế giới chuyện xưa nhưng bây giờ lại biến thành cùng tiến vào một thế giới chuyện xưa, điều này cũng có nghĩa, Tô Bạch có thể thông qua sự cố gắng của mình để bảo vệ mạng của Huân Nhi là xong, dù sao thì tương lai cũng đã xuất hiện sự sai lệch, bức tranh dự đoán cũng xuất hiện sai sót, vậy tại sao lại không thể sai thêm một chút? Thay đổi thêm một chút nữa đi? Điều sợ nhất, thực ra chính là mọi thứ đã định thì không có cách nào thay đổi được!
Còn có một loại khả năng khác, đó chính là Sở Triệu đang nói dối, tại sao anh ta phải nói dối? Tại sao anh ta rõ ràng cùng tiến vào một thế giới chuyện xưa với Huân Nhi nhưng lại phải nói dối Tô Bạch?
Nói dối, có nghĩa là muốn che giấu gì đó, có nghĩa là trong lòng đang hoang mang, anh ta đang che giấu điều gì? Anh ta đang chột dạ chuyện gì? Anh đang lấp liếm điều gì?
Lẽ nào, thực ra anh ta có liên quan đến cái chết của Huân Nhi?
Tay trái của Tô Bạch siết chặt lại, thực ra, hắn lại càng tin tưởng vào loại khả năng sau hơn, cái này mới phù hợp với thẩm mỹ của Phát Thanh, mới phù hợp với thẩm mỹ của dự báo, nhưng nếu cuối cùng, cái chết của Huân Nhi là vì Sở Triệu, vậy thật sự cũng quá châm biếm rồi.
Lẽ nào, Phát Thanh này cứ cố tình muốn lôi cái gọi là tình nghĩa, cái gọi là bạn từ thời thơ ấu, cái gọi mối quan hệ, và cái gọi là tin tưởng còn sót lại giữa các thính giả để nhào nặn phá hoại, cắt nát, đóng băng, rồi thả nó ở trước mặt anh, thì mới cảm thấy hài lòng, mới cảm thấy có hứng thú sao?
“Người sống chớ lại gần, cố nhân về quê hương!”
Ông già mặc một bộ trường bào hai màu trắng đen, lắc chiếc lục lạc đuổi những thi thể của mình vào trong khách sạn.
Ông chủ và phục vụ trong khách sạn đã chờ đợi từ lâu, con đường này cũng được xem là con đường tất phải đi qua của người cản thi, thường chỉ có người cản thi mới dừng chân nghỉ ngơi ở nơi này, trên thực tế, việc làm ăn ở nơi đồng không mông quạnh này, phần lớn đều dựa vào người cản thi để duy trì, cũng hiếm khi mới có loại chuyện giống như hôm nay, đột nhiên có bảy người từ bên ngoài tới.
Ông chủ khách sạn có gương mặt dài, trên mặt lộ ra vẻ khôn khéo của dân kinh doanh, có thể ngắm chuẩn cơ hội làm ăn của người cản thi để kinh doanh ở đây, cũng quả thực là một người can đảm và thận trọng, dù sao thì tuy rằng chuyện mà người cản thi làm đáng sợ, nhưng bọn họ thật sự cũng không thiếu tiền gì.
Chiêu đãi một người cản thi ở trọ hiển nhiên kiếm được không ít tiền, những thi thể mà mỗi lần người cản thi mang tới, phí thu xếp cho anh, phí thắp nến của anh, phí hương khói của anh, đều là một khoản thu không nhỏ.
“Phòng khách đã sắp xếp xong, chỉ có điều, hôm nay phải làm phiền đại sư một chút, phòng ở tầng hai đã chật kín người rồi, tôi sẽ chia căn phòng mà tôi thường ở cho đại sư ở.” Ông chủ nói lời xin lỗi với ông già.
Ông già chắp tay, ông ta ngược lại cũng không để ý đến môi trường dừng chân của mình cho lắm, làm cái nghề cản thi này kiếm sống, việc màn trời chiếu đất thậm chí là mấy không sạch sẽ như cô hồn dã quỷ đều là chuyện thường thấy cả, ông già chỉ hỏi với vẻ hơi tò mò: “Hôm nay có nhiều người cùng nghề tới lắm sao?”
“Ngược lại cũng không phải, chỉ là hôm nay có bảy vị khách ở nơi khác tới, tuy rằng cùng nhau tới, nhưng lại không chịu ở chung một chỗ, bảy gian phòng khách trên lầu đều đã bao trọn rồi.” Ông chủ giải thích.
“Ồ, nhiều khách nơi khác tới như vậy sao, đây cũng là chuyện hiếm thấy, mà bỏ đi, nến, vàng mã, rượu nước, than chì đều phải phục vụ cho tốt, cứ dựa theo quy tắc cũ mà làm, người sống như tôi có thể chịu thiệt thì chịu thiệt, nhưng đối với người đã khuất thì phải trịnh trọng một chút.” Đại sư dặn dò.
“Nhìn ông kìa, đại sư, chút quy tắc này tôi còn có thể không hiểu được hay sao? Ông yên tâm đi, tất cả đều đã chuẩn bị đủ cả, đến lúc đó tôi sẽ tự mình dâng hương hóa vàng cho các đại gia này, đảm bảo sẽ phục vụ bọn họ vô cùng thoải mái.”
“Được, vậy cứ tiếp tục làm theo quy tắc cũ đi, tôi giao người, trên đường trở về sẽ thanh toán sau.”
“Được, chúng ta làm theo quy tắc cũ, đại sư cứ mời những đại gia này vào trong đi, bên ngoài xem chừng sau nửa đêm sẽ có mưa đó, không thể để đại gia này ướt sũng được.”
Đại sư gật đầu, lắc chiếc lục lạc: “Đi!”
Mười ba thi thể mặc áo quan triều Thanh nhảy vào trong khách sạn với tư thế rất đều nhịp.
“Tôi đi tắm một cái trước đã, lát nữa ông mang bữa tối qua đây là được.” Đại sư nói với ông chủ khách sạn một tiếng rồi đi thẳng vào phòng mình.
Ông chủ khách sạn và phục vụ tranh thủ thời gian làm việc, có đôi khi, tiếp đãi người chết thật sự còn phiền phức hơn tiếp đón người sống nhiều.
“Tiếng lục lạc.” Ngay khi nghe thấy tiếng lục lạc truyền tới bên dưới lầu, Huân Nhi vốn đang ngủ rất nông lập tức mở mắt.
Lúc này, Sở Triệu cũng đã tiến vào từ ban công, nhìn thấy huân Nhi đã tỉnh lại, anh ta trực tiếp nói: “Là người cản thi, anh nhìn thấy một ông già lắc lục lạc, dẫn mười mấy thi thể tiến vào nơi này.”
“Cuối cùng tình tiết cũng sắp bắt đầu rồi sao?” Huân Nhi hơi nhíu mày lại: “Chúng ta ra ngoài xem trước đi.”
“Anh sợ đánh rắn động cỏ.” Sở Triệu lo lắng.