Chương 908
Thói Quen Của Phát Thanh 1
“Ha ha, Phát Thanh không đi làm đạo diễn cũng thật đáng tiếc đấy.”
Tô Bạch trêu chọc, thực ra, hắn đương nhiên biết rõ Phát Thanh chắc chắn chẳng muốn đi làm đạo diễn gì đó, vì so với những đạo diễn phim kinh dị xuất sắc trên thế giới đó, Phát Thanh cao hơn bọn họ quá nhiều, một điểm đầu tiên chính là người ta chơi đều là hư cấu, nhưng Phát Thanh chơi lại là người thật, có thể so được sao?
“Kẹt kẹt kẹt... kẹt kẹt kẹt… kẹt kẹt kẹt…”
Trong một căn phòng truyền tới những tiếng vang vụn vặt, giống như một đàn chuột tụ lại với nhau gặm nhấm cọc gỗ, nhưng cũng lại giống như một đám rắn độc tập trung lại cùng nhau, cơ thể không ngừng cọ xát và trượt lên nhau.
Tóm lại, loại cảm giác này khiến người rất không thoải mái.
Tô Bạch đối mặt với cánh cửa đó, tập trung tinh thần đề phòng, đợi thứ không biết ở bên trong xuất hiện.
Tới đi, tới cho tôi xem xem, lần này, lại là thứ quái quỷ gì nữa đây!
“Rầm rầm…”
Ngay khi Tô Bạch đang tập trung chờ đợi, thì từ trong căn phòng đó đột nhiên có một đàn dơi bay ra ngoài, trên cánh của những con dơi này đều mang theo hoa văn màu đỏ như máu, ngay khi bọn chúng bay ra ngoài, cũng mang theo mùi máu tanh nồng đậm.
Những con dơi này bắt đầu bay xung quanh Tô Bạch, loại cảm giác này, loại hoàn cảnh này, và loại hình ảnh này, khiến Tô Bạch cảm thấy có chút không chân thực, mình thân là một Huyết tộc, vậy mà lúc này lại bị một đàn dơi vây quanh.
“É é…”
Toàn bộ lũ dơi đồng thời phát ra tiếng kêu vô cùng chói tai đến rát cổ bỏng họng, sau đó cơ thể chúng nổ tung, hóa thành một màn sương máu rơi đầy trời.
Trong lòng Tô Bạch lập tức báo động, sau đó chân trái giẫm lên trước một bước, cả người dùng sức lùi về sau nhờ vào lực phản kích này.
Trong phút chốc, màn sương mù này ngưng tụ lại, một người đàn ông mặt mày dữ tợn hiện ra nguyên hình, người đàn ông để trần cơ thể, cả người từ trên xuống dưới lộ ra một loại trắng bệch kỳ quái, trông giống như người mắc bệnh bạch tạng, hơn nữa trên gương mặt của người đàn ông toàn là những đốm màu đỏ tươi và dày đặc, những đốm này thi thoảng lại nổi lên một ít bọc máu, khiến người cảm thấy rất ghê tởm buồn nôn.
Thậm chí chỉ riêng nhìn gương mặt người đàn ông này thôi, anh đã hoàn toàn không thể phân ra được rốt cuộc anh ta là người ở khu vực nào.
“Ặc…”
Người đàn ông vươn đầu lưỡi liếm môi mình, khom hai vai, sau đó đôi chân đột nhiên phát lực, bổ thằng về phía Tô Bạch. Đợi sau khi kéo gần khoảng cách, người đàn ông trực tiếp tung một quyền vào đầu hắn.
Tô Bạch hiển nhiên sẽ không yếu thế, hơn nữa xét từ phương diện nhận biết sức mạnh, thì sức mạnh của cơ thể đối phương hình như cũng không đáng sợ cho lắm, ít nhất thì còn kém xa Khang Hy trước đó.
Chỉ có điều, ngay khi một quyền của Tô Bạch đánh tới, lại không thể đụng đến được nắm tay của đối phương, mà nắm tay của đối phương lại trực tiếp hóa thành sương mù tản ra bốn phía, một nắm đấm của Tô Bạch hoàn toàn đánh hụt, ngay sau đó, đối phương lại ngưng tụ ra cơ thể ngay bên cạnh hắn, rồi vung một quyền thật dữ dội vào ngực hắn.
“Bốp!”
Tô Bạch ăn trọn một quyền này, cơ thể có hơi lảo đảo lùi về sau ba bước, còn đối phương dừng lại nguyên tại chỗ, nhìn cánh tay mình, rồi lại nhìn bộ dáng của Tô Bạch, lắc đầu với vẻ hơi bất mãn, hình như anh ta rất bất mãn đối với lực sát thương từ đòn tấn công của mình.
Tô Bạch duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lên ngực mình, sau đó cơ thể từ từ cúi thấp xuống, làm ra tư thế phòng thủ, chủ động vất quyền chủ động đi.
“Hây…”
Hai chân đối phương bật khỏi mặt đất, cả người vút lên, nhanh chóng đáp về phía Tô Bạch, trực tiếp lấy đầu Tô Bạch.
Hai bàn tay của Tô Bạch mở ra, trực tiếp đánh trả lại hai quyền ở phía trên.
“Vù!”
Thân hình của đối phương lại hóa thành sương mù máu, khiến hai bàn tay của Tô Bạch hoàn toàn đánh hụt, ngay sau đó, cơ thể của đối phương lại xuất hiện phía sau hắn, trên mười ngón tay lập tức mọc ra mười móng tay dài màu máu, đâm thẳng vào huyệt vị sau lưng Tô Bạch.
“Chỉ anh biết chắc?”
Cơ thể của Tô Bạch lập tức hóa thành sương mù máu, cho dù mười móng tay của đối phương có mang theo tiếng xé gió, thì vẫn hoàn toàn đánh hụt như cũ, lần này, đối phương hoảng hốt, dự định lùi lại, thế nhưng Tô Bạch lại bắt chước tiếp, xuất hiện phía sau anh ta, tung một đòn thật mạnh lên cổ đối phương.
“Bốp!”
Cổ của đối phương bị một đòn này của Tô Bạch đánh nát, ngay cả đầu cũng đã nứt toác ra, cơ thể không đầu quỳ trên mặt đất.
Tô Bạch đứng ở một bên, nhìn chằm chằm vào cơ thể không đầu này.
Sao anh ta lại yếu như vậy?
Một đám huyết khí ngưng tụ phía sau Tô Bạch một cách im hơi lặng tiếng, rồi ngưng tụ ra một cái miệng, sau đó cắn thẳng lên cổ Tô Bạch!
“Mẹ nó!”
Tô Bạch bất ngờ không kịp đề phòng, hai tay tóm lấy cái miệng đó theo bản năng, nhưng đối phương vẫn cắn chặt vào cổ mình như cũ, hơn nữa còn đang điên cuồng hút máu trên người mình!
Trên thi thể không đầu dần dần hiện tại ra một vệt màu đỏ hồng, anh ta lại chậm rãi đứng dậy, ngay cả cái đầu đã nổ nát bấy cũng từ từ mọc lại.
“Răng rắc!”
Tô Bạch cuối cùng cũng cố gắng cạy được cái miệng đó từ trên cổ mình xuống, còn kéo rách cả một miếng thịt trên cổ mình theo.
“Bộp!”
Cái miệng này bị hắn ném lên mắt đất, rồi hắn duỗi chân giẫm lên, đạp bét nhè.
Người đàn ông đối diện duỗi tay sờ mặt mình, một cái miệng mới lại mọc ra, khóe miệng dường như còn mang theo một nụ cười Âu Mỹám, chỉ có điều, vì những thứ chi chít trên gương mặt anh ta đó thực sự quá nhiều, cho nên hiển nhiên không thể nhìn rõ được biểu cảm cho lắm.
“Huyết tộc.”
Trong miệng Tô Bạch phun ra hai chữ này.
Đối phương dường như không hiểu lời này có ý nghĩa gì, mà vẫn tiếp tục cười nham hiểm.
Cũng may, đối phương cũng không hút được quá nhiều máu tươi của mình, đương nhiên, ít nhất xét từ hiện tại thì mức độ huyết thống Vampire của đối phương cao hơn Tô Bạch không ít.
Chí ít thì Tô Bạch cũng không thể chơi loại thủ đoạn dựa vào sương mù máu để ngưng tụ ra từng cơ quan của mình được.