Chương 917
Sự Đấu Tranh Của Tô Bạch 2
“Á á á!”
Lý Tiếu phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người quỳ rạp trên mặt đất, anh ta duỗi tay bắt con chuột, nhưng có làm thế nào cũng không bắt được nó, chỉ có điều, nhìn từ góc độ của Huân Nhi và Sở Triệu ở bên này, thì trong miệng Khang Hy chỉ phun ra một luồng khí đen, mà không có thực thể, hiện tại, trên mặt chẳng có thứ gì hết, nhưng Lưu Tiếu lại giống như phát điên bắt đầu ra sức dùng tay cào cấu lên mặt mình, trực tiếp cào mặt mình đến mức máu chảy đầm đìa.
“Chạy!”
Lúc này, Sở Triệu cuối cùng cũng không thể chống đỡ được nữa, kéo trường cung lại, thả lỏng cổ Khang Hy ra, sau đó đạp một cước lên người cương thi, Khang Hy bất động, còn Sở Triệu thì lại văng ngược ra sau.
Lúc này, Huân Nhi cũng không rút chủy thủ ra, mà nghiêng người, nhân lúc cơ thể Khang Hy đang chấn động, mà chui qua một khe hở ở bên cạnh.
Lý Vĩ trực tiếp nhảy xuống từ lang can tầng hai ở bên này, hai tay nắm chắc roi da, sau đó làm một động tác theo hình parabol, bởi vì roi da quấn lấy tay của Khang Hy, nên anh ta vòng lên lại tầng hai từ một bên khác, ba người, ngoại trừ Lưu Tiếu ra, thì tất cả đều tới một bên khác, vòng qua Khang Hy.
Trong nháy mắt, Lưu Tiếu bị đám cương thi ùa tới đẩy ngã từ phía sau, rồi bị gặm nhấm một cách điên cuồng.
“Đi!”
Huân Nhi đứng dậy mà không hề do dự, xông về phía phòng, mở cửa phòng ra, ngay sau khi Sở Triệu và Lý Vĩ cũng tiến vào, cô ta lập tức đóng cửa phòng lại, then cài cũng chốt lại, sau khi làm xong những điều này, cô ta mới thở phào một hơi.
Cách trời sáng còn hơn ba tiếng nữa, tuy rằng một đợt chiến đấu ngăn cản ở đầu cầu thang trước đó đã tranh thủ được một khoảng thời gian nhất định, nhưng lại tổn thất mất một người cường hóa đạo sĩ, cũng không biết là thiệt hay là lời nữa.
Bên ngoài, thấp thoáng truyền tới tiếng cương thi đang nhảy, mà cửa phòng và lá bùa dán trên vách tường này cũng bắt đầu rung chuyển, xem ra, trong thời gian ngắn, cương thi bên ngoài không dám lại gần cánh cửa này, nhưng lại không biết những lá bùa này có thể kiên trì được bao lâu nữa.
“Cương thi khác thì dễ đối phó thôi, nhưng cương thi xuất hiện cuối cùng đó, nhất định phải giải quyết trước.” Lý Vĩ nói.
“Nói thì đơn giản nhưng con hàng đó lại khó giải quyết nhất đấy.” Sở Triệu phản bác một cách tức giận.
“Thùng!”
Vách tường bên cạnh trực tiếp bị đánh ra một lỗ hổng đủ cho một một người chui vào, sau đó, gương mặt của Lộ Thông xuất hiện bên lỗ hổng đó, thực ra trước đó lỗ hổng này cũng được đào sương sương rồi, chỉ thiếu một lần cuối cùng mà thôi, cũng bởi vậy mà hai căn phòng thực ra chỉ là một gian phòng mà thôi.
“Lưu Tiếu đã chết rồi?” Lộ Thông hỏi.
“Chết rồi.” Lý Vĩ đáp lời một cách hơi mất tinh thần.
Lộ Thông gật đầu với vẻ hơi Âu Mỹsầu: “Cương thi xuất hiện cuối cùng đó hình như là người lãnh đạo của những cương thi này, bây giờ cách lúc mặt trời mọc còn hơn ba tiếng nữa, nhưng bùa phía bên chúng tôi chỉ có thể kiên trì chưa đến một tiếng nữa mà thôi.”
“Bên này chúng tôi tốt hơn một chút, vốn dĩ có thể kiên trì ít nhất một tiếng rưỡi, nhưng nếu bây giờ hai phòng đã đánh thông, các cậu bị phá cửa thì chúng tôi cũng hết hy vọng.” Sở Triệu nói.
Lộ Thông không để ý đến sự oán giận trong lời nói của anh ta, mà trực tiếp nói: “Trên người cương thi đó có khí chất quý tộc, đây mới là nguyên nhân khiến ông ta có thể kêu gọi những cương thi khác, chúng ta cứ chuẩn bị trong nửa tiếng trước, đợi nửa tiếng sau, lại chủ động ra ngoài tấn công một lần nữa, nhất định phải tập trung sức mạnh đánh bại cương thi dẫn đầu đó trước, bằng không chúng ta không thể chống đỡ được đến khi kết thúc.”
“Cũng được, cậu tới sắp xếp đi.” Huân Nhi trực tiếp mở miệng nói.
Lộ Thông nhìn Sở Triệu, rồi lại nhìn Huân Nhi, nở nụ cười có chút đăm chiêu, bảo: “Vậy, nói cường hóa của các người cho tôi trước đi.”
Một mảnh vụn băng rớt khỏi cơ thể của Tô Bạch, bây giờ mỗi một lần hắn hít thở, đều mang theo khí lặng rất nặng nề, nơi này đã hoàn toàn biến thành một trời đông phủ tuyết, ngay cả nước trong hồ cũng hoàn toàn đóng băng.
Những vết thương màu xanh tím do giá rét gây ra trên người hắn lại trông rõ ràng như vậy, nhưng trông rõ ràng hơn thế, thực ra còn có Cửu muội gần như đã bị xé rách nửa người từ trên xuống dưới.
Đây là kiệt tác của Tô Bạch, lúc đầu Cửu muội muốn tới phục thù và giải tỏa oán hận, nhưng rất nhanh cô ta đã phát hiện ra một sự thật, đó chính là so với mình không cam lòng và bất bình, cho nên mới muốn Tô Bạch cùng chết chung, thì dường như Tô Bạch ở đối diện lại càng giống như muốn giết chết mình đến phát điên, thậm chí, cũng vì vậy mà hắn không tiếc dùng vết thương đổi lấy vết thương, cuối cùng mặc kệ bản thân bị thương vì giá lạnh, và linh hồn cũng đang gào thét, mà xé rách nửa người mình từ trên xuống.
Cửu muội chỉ còn lại nửa cơ thể bắt đầu ra sức chạy về vị trí ranh giới đó, chỉ có điều, Tô Bạch trên cơ bản đã đông cứng toàn thân, cơ bắp có hơi không nghe lời, lại vẫn duỗi tay ra, bắt lấy bàn tay của Cửu muội.
“Tôi không muốn báo thù nữa, tôi không hận anh, tôi không còn oán khí nữa, để tôi xuống dưới đi, để tôi rời đi đi…”
Cửu muội đã hoàn toàn bị dáng vẻ này của Tô Bạch dọa sợ.
Hàm răng của Tô Bạch đã va vào nhau lập cập, nhưng vẫn nói với giọng run rẩy: “Vẫn nên tiếp tục báo thù đi.”
Nói xong, hắn dùng sức túm nửa người của Cửu muội trở về, khóe miệng lộ ra hai cái răng nanh, trực tiếp cắn vào ngực cô ta.
Một màn này, phỏng chừng đến ngay cả tác giả truyện tranh người lớn kiệt xuất nhất Nhật Bản cũng không thể miêu tả được loại hình ảnh với phong cách vẽ hắc ám và cực đoan, thách thức giới hạn chấp nhận của nội tâm con người.