Chương 918
Ép Tôi Nhảy? 1
“Roẹt… Roẹt… Roẹt…”
Tô Bạch ngồi khoanh chân trên mặt đất, vừa hít khí lạnh, vừa từ từ rạch hoặc là trực tiếp kéo rách phần da thịt bị đông đến hoại tử trên người mình, bằng không huyết thống Huyết tộc của mình cũng không có cách nào mọc lại được cơ thể mới, băng đá đáng sợ không chỉ làm tổn thương linh hồn của hắn, mà còn khiến huyết mạch của hắn rơi vào một loại trạng thái nửa đình trệ.
Cũng may, bởi vì đóng băng cực độ lại tương đương với liều thuốc tê có hiệu quả nhất, đau cũng không cảm giác được, nhưng Tô Bạch thật sự không thích loại cảm giác này cho lắm, tựa như mình bây giờ đã không giống một người bình thường nữa, mà giống như một quả hồng đã bắt đầu phát thối.
Thi thể của Cửu muội đã nát bấy, hơn nữa cũng đã hoàn toàn mất đi sức sống, nhưng khí lạnh của cô ta vẫn còn sót lại xung quanh, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào hoàn toàn tiêu tán đi được.
Đây là kẻ đầu tiên mà Tô Bạch giết chết được, người đầu tiên là Khang Hy, Tô Bạch thật sự có chút không làm gì được ông ta, người đâu da dày thịt béo đến mức đáng sợ, hoàn toàn phô bày sự mạnh mẽ của cơ thể cương thi ra một cách vô cùng nhuần nhuyễn, kết quả cũng không biết là do sự lựa chọn của bản thân Khang Hy hay thật sự là một yếu tố nào đó dẫn đến sơ suất, mà Khang Hy rớt xuống dưới lại biến thành tình tiết đầu tiên.
Vampire sau đó, Tô Bạch đã đánh bại anh ta, thậm chí còn khiến anh ta bị thương, nhưng khi ấy hắn vẫn chưa hoàn toàn ý thức được việc nếu đối phương rớt xuống dưới, sẽ biến thành tình tiết nguy hiểm mới cho đám người Huân Nhi, cho nên đối phương đã lợi dụng sơ hở của Tô Bạch mà đi xuống nốt. Dựa theo tính cách của Phát Thanh, Huyết tộc đó chắc chắn sẽ dung hợp vào trong cốt truyện một cách rất hài hòa cũng rất tự nhiên, tuyệt đối không có khả năng phát sinh sự lãng quên hay lãng phí.
Về phần Cửu muội, Tô Bạch đã hạ quyết tâm phải giữ cô ta lại, thậm chí, xét từ một mức độ nhất định, Cửu muội muốn giết chết hắn, chỉ là vì cô ta bất mãn với loại hiện thực Tô Bạch vẫn còn sống nhởn nhơ, còn mình thì đã chết từ lâu rồi, nói cô ta hận Tô Bạch chính là giả, cũng bởi vậy mà trong lúc đánh nhau, Cửu muội quả quyết phát hiện ra, tại sao so với khao khát muốn giết chết Tô Bạch của mình, thì khao khát muốn giết chết mình của hắn lại lớn đến mức thái quá như vậy.
Cho nên, sau đó cho dù Cửu muội đã chịu thua, nhưng vẫn bị Tô Bạch giết chết, cho dù hắn cũng phải trả cái giá rất lớn cho chuyện này.
Tô Bạch vừa xử lý vết thương của mình, vừa nhìn xuống bên dưới.
“Lộ Thông này, ngược lại cũng được tính là một người khá lợi hại đấy.”
Tô Bạch nhìn ra được, Lộ Thông này là cường hóa tinh thần lực cộng thêm một vài thủ đoạn của quỷ tu, hắn nhớ Phủ Tiên Tiểu Lâm cũng là người cường hóa quỷ tu, thủ đoạn cũng được xem là rất kỳ quái, nếu như không phải thằng nhãi này quá tự tìm đường chết ở bên dưới đảo Tần Hoàng, lòng dạ quá lớn, thì có khả năng anh ta thật sự không chết được.
Hơn nữa, từ trên người của Lộ Thông này, Tô Bạch còn nhìn ra được một chút dáng vẻ tương tự với của hòa thượng, có đôi khi, người thích dùng đầu óc để giết người lại càng đáng sợ hơn so với kẻ chỉ biết dùng sức lực để giết người, cũng càng có thể khiến người khác kiêng dè hơn.
Bên dưới, sau nửa tiếng, Huân Nhi, Sở Triệu, Lý Vĩ, Từ Hồng, Minh Khải và Lộ Thông cùng nhau mở cửa đi ra, sáu người cùng nhau sử dụng cường hóa, thành công tạo ra vết thương nặng cho Khang Hy vốn đã tàn tạ không chịu nổi, cuối cùng Sở Triệu còn dùng một mũi tên ghim Khang Hy vào xà nhà.
Tuy rằng sáu người chỉ là thính giả cấp thấp, nhưng dưới điều kiện tiên quyết có phương pháp thỏa đáng và suy tính hợp lý, thì thực lực đoàn đội và hiệu quả bùng phát ra, ngược lại cũng không thể khiến người coi thường, cục diện cũng lập tức xoay chuyển, ngược lại, cái chết của Lưu Tiếu trước đó cũng có hơi đáng tiếc. Trong loại thế giới chuyện xưa này, một người cường hóa đạo sĩ rất quý giá.
Nhưng, một quỷ tu như Lộ Thông đó cũng được tính là đã bù đắp lại thiếu sót, nên ảnh hưởng cũng không xem là lớn cho lắm, tóm lại, tình tiết nguy hiểm đầu tiên xem như đã vượt qua được.
Thế nhưng, rất nhanh, ánh mắt của Tô Bạch đã híp lại, một con dơi với đôi cánh không nguyên vẹn, đang lảo đảo bay vào trong khách sạn…
“Quả nhiên vẫn tới sao?” Hắn lầm bầm tự nói.
“Trở về!”
Lộ Thông hô một tiếng, quấy nhiễu hành động của ba cương thi đằng trước bằng thuật pháp của quỷ tu, tranh thủ thời gian cho những người khác quay về phòng.
Mọi người cùng nhau quay trở về phòng, căn phòng đại khái còn chừng nửa tiếng nữa có thể ngăn cản được cương thi ở bên ngoài, bởi vì thời gian hiệu quả của mấy thứ như bùa và nước thánh này cũng chỉ có nhiêu đây mà thôi.
Điều này cũng thể hiện ra chỗ thông minh Lộ Thông, khi chủ động ra trận giải quyết sự tồn tại của cương thi đầu đàn đó trước nửa tiếng.
Tuy rằng sau khi mọi người giải quyết xong cương thi đại ca đó, một đám cương thi bên dưới cũng không chịu sự uy hiếp lớn như vậy, nhưng mọi người cũng đã mang vết thương trên người rồi, một vài người cũng đã hao hết thuật pháp, nhất định phải có một môi trường an toàn để nghỉ ngơi lấy sức một chút, bằng không chắc chắn sẽ tạo thành sự suy giảm quân số trên diện rộng.
Huân Nhi nhanh chóng băng xong vết thương trên cánh tay mình, sau đó lập tức tới giúp Sở Triệu băng vết thương ở ngực anh ta, là do cương thi gây ra, vị trí vết thương chắc chắn sẽ nhiễm độc thi, nhưng cũng may, trên người mọi người cũng đều mang một vài viên thuốc giải độc.
“Uống đi.” Huân Nhi đưa một viên thuốc tới bên miệng của Sở Triệu.
Sở Triệu hé miệng, trực tiếp nhai nát viên thuốc này rồi nuốt xuống, nói với vẻ có hơi buồn thảm: “Thật khó nuốt.”
“Vết thương có cảm giác mát lạnh không?” Huân Nhi hỏi với vẻ quan tâm.
“Có.” Sở Triệu gật đầu.
“Vậy thì tốt, xem ra thuốc mà chúng ta đổi từ trước có hiệu quả với độc thi.”
“Đây cũng không phải là độc thi của Tô Bạch, nên chắc hắn có hiệu quả rồi.” Lúc này Sở Triệu cũng nói đùa.