Chương 919
Ép Tôi Nhảy? 2
Vừa nhắc đến hắn, Huân Nhi đột nhiên có một loại cảm giác, đó chính là cô cảm thấy hắn chắc hẳn đã tiến vào thế giới chuyện xưa này, hoặc có lẽ là mình nhầm lẫn chăng?
“Xử lý vết thương xong chưa?” Lộ Thông thò đầu qua qua lỗ hổng bị đánh thủng từ phòng bên cạnh, hỏi.
“Cũng gần xong rồi.” Sở Triệu đáp.
“Tốt, nghỉ ngơi thêm năm phút nữa, bên ngoài còn một vài thi thể, lát nữa cùng nhau ra ngoài giải quyết, trên cơ bản, nguy cơ tối nay cũng xem như đã vượt qua được rồi.”
Lộ Thông vừa nói vừa quan sát Huân Nhi.
“Có phải tôi đã từng gặp cô ở đâu đó rồi phải không?”
“Xin lỗi, không có.” Huân Nhi đáp thằng: “Tôi không cảm thấy trước đây tôi và cậu có quen nhau.”
“Ha ha, tôi nhớ ra rồi, trước đây khi tôi ở trong bệnh viện, người của đại sứ quán các cô có tới thăm bệnh viện chúng tôi.”
“Cậu là bác sĩ?” Huân Nhi hỏi.
“Không, tôi là người được chữa bệnh cơ, người nằm trên giường bệnh ấy.” Lộ Thông giải thích một cách rất bình tĩnh.
“Hình như tôi có chút ấn tượng, là đại sứ quán Trung Quốc người dẫn đầu giới thiệu chương trình điều trị bệnh tiểu đường giai đoạn cuối cho Anh Quốc.” Huân Nhi đáp.
“Ừm, đúng, tôi là một người mắc bệnh tiểu đường.” Lộ Thông nở nụ cười: “Cho nên, tôi rất biết ơn Phát Thanh, vì nó đã cho tôi tư cách và quyền lực làm lại đời người.”
“Lúc này đột nhiên thổ lộ cảm xúc thực của mình, kể chuyện xưa đầy bi thảm của mình ngày trước ra, cứ cảm thấy kỳ quái thế nào, dựa theo tiến trình trong phim truyền hình, tiếp sau đây có phải cậu định hại chết chúng tôi không?” Huân Nhi hỏi ngược lại.
“Ít nhất bây giờ thì không.” Lộ Thông ngược lại rất thành thật: “Sống sót trước đi đã, hơn nữa, tôi nói những lời này với cô, là vì ngày xưa khi tôi kiểm tra ra bệnh, bạn gái tôi cũng vừa vặn vì chuyện này mà chia tay với tôi, khi nhìn thấy cô, tôi có hơi ngạc nhiên, giống như học sinh tiểu học đột nhiên nhìn thấy một chị gái xinh xắn ấy.”
“Được rồi được rồi.” Sở Triệu ngắt lời: “Có thể có thể, thằng nhãi nhà cậu tới tỏ tình hay là tới bàn kế hoạch đây? Tôi nói cho cậu biết, Huân Nhi ấy nhé, trong hiện thực đã có người đặt chỗ trước rồi, cậu không có cửa đâu.”
“Tình yêu của người bình thường sao?” Lộ Thông hỏi với nụ cười mang theo chút dè dặt. Cậu ta cho rằng Huân Nhi đang kiên trì một loại tình cảm đơn thuần với người bình thường, mà trên thực tế, rất nhiều thính giả cũng đều như vậy, từ cảm giác chán ghét ngươi lừa ta gạt trong giới thính giả, sẽ lại càng thêm quý trọng cảm giác trong sáng và chân thật khi ở chung với người bình thường trong thế giới hiện thực. Tuy rằng tình yêu trong thế giới hiện thực cũng không đơn thuần như vậy, nhưng bởi vì so ra khác nhau, cho nên cảm giác cũng khác nhau.
“Ha ha, người đó, chỉ một ngón tay cũng có thể nghiền chết cậu.” Sở Triệu cảnh cáo.
“Ồ, là thính giả à.” Lộ Thông lắc đầu, nói với vẻ có hơi tiếc nuối: “Tôi biết rồi, được rồi, còn ba phút nữa, cứ làm giống như lần trước đi, đợi tôi phát tín hiệu thì ra ngoài, sau khi giải quyết xong những cương thi còn lại ở bên ngoài thì có thể tranh thủ ngủ một giấc đợi trời sáng.”
Lộ Thông nói xong, lại rụt người về khỏi lỗ hổng trên tường, gọi mấy người trong phòng bên cạnh đi chuẩn bị.
Sở Triệu nhìn Huân Nhi với vẻ hơi do dự rồi hỏi: “Có phải em hiểu lầm ý trong lời nói của anh rồi không?”
Huân Nhi có hơi dở khóc dở cười, đáp: “Em cảm thấy anh ấy bởi vì mạng sống của em, coi như sự độc chiếm của một thính giả đại lão nào đó.”
“Ha ha ha.” Sở Triệu nghe xong, bật cười ha ha.
Sau ba phút, truyền âm bằng lực tinh thần của Lộ Thông tới từ phòng bên cạnh, sáu người cùng nhau xông ra ngoài cửa, Sở Triệu phụ trách cảnh gác và trì hoãn, Huân Nhi phụ trách chạy, Minh Khải, Từ Hồng và Lý Vĩ phụ trách kiềm chế, còn Lộ Thông thì lại phụ trách dán bùa. Dưới sự phối hợp của sáu người này, sau hai mươi phút, mười hai cương thi đều bị dán bùa, đứng ở nơi đó bất động.
Để phòng ngừa lại xuất hiện biến cố nào đó, Lộ Thông còn yêu cầu mọi người tìm dây thừng trói toàn bộ hai chân của những cương thi này lại dưới dạng kết hoa, dù sao thì có đôi khi bùa thật sự không bảo đảm cho lắm.
Sau khi làm xong những chuyện này, mọi người mới xem như thật sự được nghỉ xả hơi.
Sau khi Lộ Thông sắp xếp xong trình tự canh gác đi tuần, Lý Vĩ phụ trách giữ cương vị ở ca đầu tiên, những người khác đều trở về phòng nghỉ ngơi. Dù sao thì lúc này cũng mới là ngày đầu tiên trong thế giới chuyện xưa, tiếp sau đó, chắc chắn còn có nguy hiểm sắp phải đối mặt, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi.
Lý Vĩ dựa vào bên cửa phòng, nhìn những cương thi bị cố định chung lại, ngáp một cái, tính thời gian, nhưng lại không nhìn thấy một con dơi màu đỏ dưới sự che giấu của bóng đêm, đậu lên mặt của Khang Hy bị ghim trên cột một cách lặng im không một tiếng động. Hơn nữa, con dơi này còn tự nhiên chui vào trong miệng của Khang Hy.
Trong phút chốc, Khang Hy vốn đang bất động, ngón tay đột nhiên hơi run lên, sau đó một làn sương màu đen bốc lên từ trên người ông ta, dập dờn tiến vào trong căn phòng đã mất đi hiệu quả của phù văn một cách lặng lẽ, mà Lý Vĩ dựa vào bên cửa vẫn chưa phát hiện ra bất cứ kỳ lạ nào.
Tô Bạch đứng bật dậy, nắm tay siết chặt lại, bởi vì sau khi hắn nhìn thấy làn sương đen tiến vào phòng, đã từ từ hóa thành một hư ảnh cương thi. Mà hư ảnh này, lại đứng bên giường của Huân Nhi!
“Mẹ nó, thế này cũng cố ý quá rồi, mi đang ép ta phải nhảy xuống ngay bây giờ sao?”