Chương 920
Huyết Thi Xuất Hiện 1
Mình nhảy xuống sẽ biến thành cái gì đây?
Có thể cứu được Huân Nhi không?
Tô Bạch không rõ, đúng không thể đoán được, với cách thức hành động của Phát Thanh, tuy rằng về phương diện chiến lược rõ ràng có tuân theo lộ trình, nhưng về mặt chiến thuật, anh đừng hòng đoán ra được ý đồ cụ thể của Phát Thanh.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Phát Thanh.
Chuyện của Huyết Thi đã rành rành trước mắt, Tô Bạch đã nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng khi ấy, dưới sự cố ý của Phát Thanh, Huyết Thi tiến vào thế giới chuyện xưa, trong thế giới hiện thực chỉ mới ngắn ngủi có vài phút đồng hồ, nhưng trước khi anh ta tiến vào thế giới chuyện xưa, giọng nói và dáng điệu của người ấy như còn nguyên đây, nhưng khi anh ta hoàn thành nhiệm vụ và trở về thế giới hiện thực, thì vợ đã ngã trong vũng máu, không có cách nào cứu vãn được nữa.
Tô Bạch thậm chí đang nghĩ, nếu như mình cứ nhảy xuống như vậy, vậy thì, Phát Thanh có một nghìn vạn cách khác nhau khiến mình biến thành một đầu sỏ gây ra cái chết thật sự cho Huân Nhi.
Không phải mày muốn cứu người sao? Còn muốn nhảy xuống cơ mà? Xuống đi, vậy tao sẽ khiến mày phải lặp đi lặp lại tiến trình, khiến mày tự tay giết chết người mà mày muốn cứu.
Thế này thú vị biết bao? Sâu sắc biết bao? Có ý nghĩa châm biếm biết bao?
Nắm tay đang siết chặt của Tô Bạch từ từ thả lỏng rồi lại siết chặt, thực ra, trong lòng hắn cũng biết rõ, có nói nữa cũng đều là vô dụng, vẫn là bởi vì sức nặng của Huân Nhi trong lòng mình chưa đến mức độ mình phải không tiếc bất cứ cái giá nào, thậm chí là chết chung với cô ta.
Thật vậy, nếu như người đang ngủ bị cương thi nhòm ngó ở phía dưới kia là bé con, là Tô Vũ Hiên, vậy có khả năng mình lúc này hoàn toàn sẽ không do dự, hoàn toàn sẽ không cân nhắc, hoàn toàn sẽ không tiến hành đấu tranh ở nơi này. Cũng sẽ không đi nghĩ xem mình có gì phải kiêng dè, có gì phải lo lắng, cùng lắm thì chết chung với bé con là được.
Cho dù đến cuối cùng cha vì cứu anh mà giết chết anh, cùng lắm thì, người làm cha lại tự sát, hai cha con cùng nhau đi xuống hoàng tuyền, cũng không cô đơn, cũng không trống vắng.
Nhưng nếu là Huân Nhi, Tô Bạch thật sự không đảm đương nổi việc tôi vì cứu em nhưng lại giết chết em, sau đó tôi vẫn có thể đi trên đường hoàng tuyền một cách rất thẳng thắn vô tư cùng với em.
Mối quan hệ khác nhau, mức độ quan tâm không giống nhau, cũng sẽ sinh ra kết quả khác nhau.
Tô Bạch thậm chí còn đang nghĩ, nếu như khi ấy mình phát bệnh thì tốt rồi. Bởi vì làm người, có quá nhiều nỗi băn khoăn, và cũng quá mức nóng ruột.
Chỉ có điều, ngay khi Tô Bạch đang tiếp tục nhìn xuống, lại phát hiện ra hư ảnh của Khang Hy từ từ xuất hiện một vài sự thay đổi, vậy mà người này lại chỉ đứng yên bên cạnh Huân Nhi. Ánh mắt của ông ta cũng luôn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của cô ta.
Trong lúc nhất thời, Tô Bạch thở dài một hơi, gánh nặng tâm lý cũng được hạ xuống, quanh co như vậy sao?
Huân Nhi là dân tộc Mãn, thứ đeo trên ngón tay còn là vật truyền thừa từ đời đầu tiên Tề Nhĩ Cáp Lãng đó, Huyền Diệp, ông chắc hẳn sẽ nương tay chứ?
Bây giờ, Tô Bạch cũng chỉ có thể mong chờ điều này, trước đó ở phía trên, khi Khang Hy và mình đánh nhau, Tô Bạch có thể cảm giác được, tuy rằng Khang Hy đã trở thành một cương thi, nhưng vẫn có ý thức mạnh mẽ của riêng mình như cũ, cho nên cho dù đã ngã xuống, thì ông ta chắc hẳn cũng sẽ không hoàn toàn mất đi ý thức của mình. Hổ dữ còn không ăn thịt con, nếu như Khang Hy thật sự còn sót lại ý thức, vậy hẳn sẽ mở một mắt đối với dòng máu dân tộc Mãn có trên người Huân Nhi, thậm chí tổ tiên cũng được xem là gần gũi với Khang Hy chứ?
Ít nhất, không cần ép tôi phải nhảy xuống vào lúc này đâu nhỉ?
Khang Hy nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Huân Nhi, dường như đang cẩn thận thưởng thức và phân biệt khí tức trên người cô ta. Ông ta đại khái do dự rất lâu, cũng lưỡng lự rất lâu, lại càng đấu tranh thật lâu, sau đó Khang Hy vẫn quay người, tiến lại gần Sở Triệu nằm bên mép giường rồi từ từ cúi đầu xuống, gương mặt của đôi bên cách nhau chưa đến một phân, gần như là mặt đối mặt.
Cùng với mỗi một lần Sở Triệu hô hấp, từ trong hơi thở của anh ta, có hai sợi khí tức màu trắng bị rút ra, tiến vào trong mũi của Khang Hy. Đây là đang hút dương khí của người sống!
“Con hàng này muốn chết sao?”
Lúc này, Tô Bạch có vẻ lạnh lùng hơn rất nhiều, suy cho cùng thì hiện tại mức độ thân thiết gần gũi đã khác rồi, nên mức độ quan tâm cũng khác đi, nếu như Sở Triệu cứ bất lực như vậy, thì sẽ chết như vậy.
Tô Bạch sẽ cảm thấy có hơi thương cảm, nhưng ngược lại sẽ không cảm thấy cuồng loạn cho lắm.
Đây là mạng, mạng của mỗi một người, nếu anh đã thành thính giả, vậy chết trong thế giới chuyện xưa chính là số mệnh khó thể tránh thoát được của anh.
Dần dần, Sở Triệu bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn, anh ta muốn tỉnh lại, nhưng lại không thể tỉnh được, cảm giác cả người giống như bị bóng đè, theo bản năng, anh ta bắt đầu cảm thấy sự việc không đúng, nhưng lại chẳng thể làm gì được, trong lòng anh ta lập tức bị một loại tuyệt vọng đè ép.
“Đúng rồi, còn một chuyện…”
Lúc này, Lộ Thông vừa vặn đột nhiên thò đầu qua lỗ hổng đó tiếp.
“Nghiệp chướng!”
Lộ Thông gầm lên một tiếng, đồng thời sau lưng phát lạnh, không phải cương thi này trước đó đã bị mọi người đồng tâm hiệp lực hủy diệt rồi sao, sao lại xuất hiện chuyện lạ lùng này?
Nếu không phải mình muốn qua đây bàn một vài chuyện với Huân Nhi thì có khả năng từng người một sẽ bị hút thành xác khô trong giấc ngủ quá.
Trong lòng bàn tay của cậu ta xuất hiện một gương mặt quỷ, mặt quỷ lập tức bắn ra, đánh lên người hư ảnh của Khang Hy, hư ảnh của Khang Hy lóe lên, hóa thành một cơn gió lạnh, bắt đầu bay quanh căn phòng.
Sở Triệu lập tức tỉnh lại, trong lúc nhất thời, mắt mũi tai miệng đều trào ra máu tươi màu đen, cả người cũng ho khan không ngừng.