Chương 921
Huyết Thi Xuất Hiện 2
Huân Nhi cũng nhanh chóng tỉnh lại, có hơi sững sờ khi trông thấy hư ảnh cương thi ở bên cạnh mình, cô ta vốn tưởng rằng đã hoàn toàn xử lý xong nguy hiểm rồi chứ, mà lúc này, đột nhiên cách mình gần như vậy, khiến người thực sự có hơi bất ngờ không kịp đề phòng.
Lý Vĩ đang canh gác cũng bị kinh động, chiếc roi xoẹt qua lòng bàn tay, xước măng rô trên chiếc roi cào ra một vệt máu trên lòng bàn tay, máu tươi thấm vào roi da, sau đó bị Lý Vĩ quất thằng tới.
“Vút!”
Chiếc roi dính máu tươi của chủ nhân lập tức có một chút hiệu quả sát thương đối với ma quỷ, hư ảnh cương thi ở trong phòng không ngừng hỗn loạn, cuối cùng xông ra khỏi phòng.
“Chặn ông ta lại, đừng để ông ta trở về cơ thể!” Lộ Thông lập tức hô lên.
Nhìn thấy cục diện rối loạn ở bên dưới, Tô Bạch cũng có hơi thổn thức, tất cả mọi chuyện dường như quay trở về cái thời mình còn rất yếu ớt ngày trước, tóm lại, toàn bộ trải nghiệm bây giờ của đám người Huân Nhi, mình cũng đã từng trải qua rồi, nguy hiểm đột nhiên đi xa, rồi lại đột nhiên cảm giác được nó xuất hiện ngay đầu giường anh, cũng không phải là lần đầu tiên Tô Bạch trải qua.
Chỉ có điều, lần này, góc nhìn của hắn khác hẳn, vị trí mà hắn đứng cũng khác, cho dù thế nào, có lẽ, so với kế hoạch ban đầu đi yêu huyệt hoặc là sơn môn đạo gia để tìm kiếm lợi ích sau khi quay trở về thế giới chuyện xưa, thì bây giờ mình đứng ở nơi này, quan sát tình tiết chuyện xưa ở góc độ này, ngược lại lại thu hoạch được nhiều hơn.
Bởi vì sau lần này, mình có thể càng hiểu biết sâu sắc hơn một vài tiết tấu và thói quen trong thế giới chuyện xưa, cùng nhịp đập của Phát Thanh, cũng sẽ có được sự hỗ trợ và tham khảo lớn hơn trong việc xử lý một vài vấn đề sau khi tiến vào thế giới chuyện xưa.
“Cậu muốn cứu người sao?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau Tô Bạch, rõ ràng rất kỳ quái, cũng rõ ràng rất đột ngột.
Tô Bạch hơi sững sờ một chút, sau đó nở nụ cười có hơi thoải mái.
“Sao lại không có sương mù trắng nữa?”
“Cũng không phải là siêu sao xuất hiện, thả băng khô và bồ câu trắng ra làm gì?” Đối phương hỏi ngược lại.
“Cũng đúng, sương trắng đó không hợp với anh, tục quá.” Tô Bạch đồng tình sâu sắc.
“Cậu đang nịnh nọt tôi sao?” Đối phương rõ ràng có hơi bất ngờ: “Tôi vẫn còn nhớ khi cậu đối mặt với tôi, bộ dáng như mắc bệnh tâm thần, nhưng hiện tại, tôi dường như không tìm được loại cảm giác đó trên người cậu nữa. Là cảm giác cậu khôn khéo hơn, hay là cậu thành thục hơn?”
“Tuổi tác của chúng ta chênh nhau không nhiều, cho nên nếu anh còn tiếp tục dùng giọng điệu người lớn này để nói chuyện với tôi, thì tôi sẽ rất khó chịu đấy.” Tô Bạch cảnh cáo.
“Ha ha, không thay đổi, vẫn không thay đổi, con người, có chút kiên trì thì vẫn tốt hơn.” Giọng nói của đối phương từ từ nâng lên cao hơn, sau đó, một thi thể đầy máu cũng xuất hiện trước mặt Tô Bạch.
Huyết Thi, anh đã tới rồi.
“Tôi vốn tưởng anh chắc hẳn sẽ cân đội đấy.” Tô Bạch nói.
“Không nhịn được, cũng không đợi được, ra ngoài cho thoáng khí trước đã, cậu biết không, tuy rằng oán hận của tôi đối với Phát Thanh đã không có cách nào dùng từ ngữ để hình dung được nữa, nhưng tôi vẫn rất khâm phục nó ở một vài phương diện.”
“Ví dụ như chế tạo lại anh, trao lại ký ức vốn có cho anh sao?” Tô Bạch hỏi.
“Gần thế, đây là sự tự tin của nó, cũng là sự lo lắng của nó.” Huyết Thi tiến lên một bước, cách một đường ranh giới đó thật sự còn chưa đến nửa bước nữa: “Nếu tôi muốn xuống dưới, cậu sẽ chọn làm thế nào?”
“Cố hết sức ngăn cản anh.” Tô Bạch nhún vai.
“Cố hết sức? Từ này dùng thật hay.” Huyết Thi dường như đang nở nụ cười: “Khi cậu ở thời kỳ thịnh vượng còn không ngăn cản được tôi, chứ đừng nói đến cậu của hiện tại, đã bị đông cứng đến mức cơ thể và linh hồn đều bị thương nặng, nhưng cái “cố hết sức” này, cũng có nghĩa cô ta thực ra không phải là người yêu của cậu.”
“Là bạn bè.”
“Ồ.”
Huyết Thi gật đầu, đứng nguyên tại chỗ bất động.
“Tôi không muốn xuống đó.” Huyết Thi lại nói: “Tôi đã chết rồi, những vẫn bị nó nhân bản ra hết lần này đến lần khác, làm thành NPC đạo cụ trong thế giới chuyện xưa, cậu nói xem, có phải nó đang cố ý không?”
“Từ khi vợ anh chết, anh chắc hẳn đã biết rõ, là cố ý mà.” Tô Bạch đáp.
“Vù!”
Khí tức của Huyết Thi đột nhiên bắt đầu trở nên dữ dội, anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, đôi mắt đỏ ngầu mang theo khí tức tà ác.
“Có vài lời nói đùa, và có vài đề tài, bản thân cậu hẳn rõ cái gì có thể, cái gì không thể.”
“Cho nên?” Tô Bạch lắc đầu với vẻ không hề gì: “Nếu là anh ở viện bảo tàng tượng binh mã ngày trước, hoặc là anh vẫn chưa bị Phát Thanh hoàn toàn giết chết trong thế giới chuyện xưa ấy, thì nói những lời này với tôi, tôi sẽ còn cảm thấy đây là một loại cảnh cáo. Nhưng anh của hiện tại, lại là cái thá gì?
Là một đạo cụ trò chơi bị Phát Thanh nhân bản lại mà thôi, chẳng có gì khác biệt với quả bóng treo trong lớp học vào ngày quốc thế thiếu nhi hết, hơn nữa, đây còn là anh xuất hiện như một phần của tôi, trong vụ đoạt xá ngày trước, anh đừng quên tôi đã thắng.”
Điều khiến người rất bất ngờ, là ngay khi Tô Bạch đang nói những lời này một cách không hề nương tình, thì vẻ kiêu ngạo trên người Huyết Thi dường như cũng từ từ giảm xuống, anh ta nhìn Tô Bạch đầy tò mò.
“Cậu rất thích loại cảm giác bị người coi như con rối mà khống chế sao?”
“Không biết nữa, có lẽ cũng không ghét.” Tô Bạch đáp.
“Trước đây tôi cũng vậy, luôn cho rằng cuộc sống bình thường sẽ vì vậy mà trở nên bất bình thường, tôi thậm chí còn từng biết ơn nó một lần.” Huyết Thi hơi dừng một chút, rồi nói tiếp: “Nhưng nó dường như muốn tôi hận nó, muốn tôi kích thích ý chí chiến đấu, hy vọng tôi có thể trở nên điên cuồng hơn, khiến chuyện xưa của nó càng thú vị hơn, cho nên khi tôi biết ơn nó, và có hảo cảm đối với nó, thì nó lại khiến vợ tôi chết ngay trước mặt tôi.”
Tô Bạch không nói gì, bởi vì hắn không có gì để nói, cái chết của Diệp Tư vợ huyết Thi, nếu không phải do Phát Thanh cố tình, vậy đó chính là cố tình làm người mù.