Chương 927
Tâm Tư Trêu Người 2
Vừa dứt lời: “Tiểu nhân xin thỉnh an các vị tướng quân, quý nhân.”
Lộ Thông không nói hai lời trực tiếp quỳ xuống, dập đầu một cái trước xe ngựa.
Sở Triệu ở bên cạnh cũng hơi sững sờ, cậu mất não à, sao trước đó không nói cái này?
Cũng may Sở Triệu cũng không phải là một người ngại ngùng, cũng lập tức quỳ xuống theo, dập đầu xuống đất.
Một màn này, ngược lại cũng không khiến đám kỵ sĩ ở bên cạnh xe ngựa cảm thấy có gì kỳ quái, chỉ coi Sở Triệu thành một phục vụ chưa từng trải qua sự đời, không biết quy tắc.
“Chăm sóc ngựa cho tốt, dọn dẹp phòng tốt, hết lòng hầu hạ.”
Mãn tướng quân dẫn đầu ném một nén bạc, sai khiến với vẻ mặt kiêu ngạo.
Phim cung đấu nhà Thanh mang đến cho người ảo giác, đó chính là dường như toàn bộ người cấp thấp trên dưới triều Thanh nhìn thấy người cấp cao đều phải tự xưng là nô tài, nhưng thực ra cái cách gọi “nô tài” này, phần lớn vẫn lưu hành trong giới dân tộc Mãn.
Ví dụ như người làm dân tộc Mãn hoặc là đại thần dân tộc Mãn nhìn thấy hoàng đế, thường sẽ tự xưng là nô tài, mà phần lớn đại thần tộc Hán thì lại tự xưng là hạ thần, ngược lại cũng không phải vì người tộc Mãn đối xử trọng hậu với đại thần tộc Hán, mà chỉ là vì khi ấy, trong mắt dân tộc Mãn, nô tài là cách gọi của người trong nhà, là cách gọi thân thiết của thuộc hạ trong nhà, một người tộc Hán như anh, không xứng dùng cách gọi nô tài, vì anh là người ngoài.
Điều này có liên quan đến dân tộc Mãn giai đoạn đầu, cũng chính là chế độ thời kỳ Nữ Chân, nô lệ trong nhà là một phần tài sản riêng của gia đình, là người mà mình có thể tin tưởng và ỷ lại.
Cũng vì vậy, mà Lộ Thông không xưng nô tài, cũng chứng tỏ cậu ta thật sự rất thận trọng.
Cậu ta vội vàng nhặt thỏi bạc trên mặt đất lên, còn dùng răng cắn vài cái, rồi đứng dậy, cúi đầu khom lưng với vẻ vui sướng khó nhịn được, vừa kêu Sở Triệu dẫn những kỵ sĩ còn lại đi sắp xếp ngựa, vừa tự mình tiến đến bên cỗ kiệu, đợi hầu hạ quý nhân đi ra từ trong đó.
“Chát!”
Một phát roi ngựa quất lên lưng Lộ Thông, Lộ Thông đau đớn, cậu ta là tinh thần lực và quỷ tu, đi trên con đường tương tự với mập mạp, cơ thể hiển nhiên chẳng ra làm sao, cho nên một phát roi này đánh xuống thực sự rất đau đớn.
“Cái thứ hạ tiện như ngươi cũng xứng hầu hạ phúc tấn sao? Kêu vợ ngươi ra ngoài hầu hạ.” Mãn tướng quân quở trách.
“Vâng vâng vâng, là tiểu nhân đã mạo phạm.”
Lộ Thông cười lấy lòng, tự vả vào miệng mình hai cái, rồi lập tức đi vào gọi “vợ” mình ra.
Một đoàn người đều được sắp xếp ở phòng trên tầng hai, thậm chí ngay cả Minh Khải và Lý Vĩ giả làm khách trọ trước đó cũng bị đuổi ra khỏi phòng. Minh Khải và Lý Vĩ cũng giả bộ giận mà không dám nói gì, chuyển đồ xuống lầu một cách tức tối. Ngược lại trong lòng hai người lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, khỏi cần ở chung một tầng với những người đó, cũng bớt rất nhiều phiền phức.
Hiện tại, hai đầu cầu thang ở tầng hai đều có binh lính bắt tay vào canh gác, phía bên chuồng ngựa cũng có hai binh lính ngủ ở đó trông coi, toàn bộ nhà trọ gần như đã biến thành thành lũy nửa quân sự hóa.
Huân Nhi bưng nước nóng và khăn, chậm rãi đi lên tầng, định hầu hạ quý nhân trong xe ngựa rửa mặt.
Sở Triệu và Lộ Thông thì lại bận rộn trong phòng bếp. Sở Triệu phụ trách nhóm lửa, còn Lộ Thông phụ trách xào thức ăn, cũng may yêu cầu đối với cơm canh thực sự cũng không cao, tùy tiện chế ra vài bát chậu đồ ăn là xong, chủ yếu vẫn chỉ cần no cái bụng.
Huân Nhi gõ cửa, thị nữ mở cửa, đợi sau khi cô ta tiến vào, thị nữ bước ra ngoài.
Huân Nhi đặt chậu rửa mặt lên bàn, nói với người phụ nữ ngồi bên cạnh bàn: “Dân phụ xin hầu hạ quý nhân.”
Người phụ nữ lớn lên không xinh đẹp cho lắm, sắc mặt có hơi trắng bệch, nhưng trên người quả thực có một loại khí chất của phụ nữ quyền quý, cô ta lập tức duỗi ngón tay đeo bộ giáp, nhẹ nhàng đặt lên mép chậu rửa mặt, hỏi: “Ở nơi thôn quê hoang dã này mà cũng có một người vợ xinh đẹp như vậy, cũng may vương gia không ở đây, bằng không có khả năng sẽ thật sự thu ngươi về làm vợ lẽ trong nhà mất.”
“Quý nhân chê cười rồi, dân phụ là người đã có chồng.”
“Ha ha, có chồng thì đã tính là gì, sao nào, nhìn dáng vẻ của ngươi, ngươi còn không muốn tiến vào vương phủ sao?” Người phụ nữ quyền quý nói với vẻ hơi ngạc nhiên: “Ở bên ngoài phơi nắng dầm mưa, làm sao thoải mái bằng ở vương phủ được?"
"Dân phụ là một tiện dân, ngược lại đã quen sống khổ cực, cũng không cảm thấy mình có mệnh của quý nhân.”
“Ha ha, nếu đàn ông trong thiên hạ đều nghĩ giống như ngươi vậy thì thế đạo này sẽ thật sự thái bình rồi. Vương gia nhà ta cũng không cần phải dẫn binh ra ngoài dẹp loạn nữa. Nô tài, hạ nhân, sẽ một đời kiên trì tuân thủ bổn phận của mình một cách nghiêm ngặt, Khổng phu tử cũng không phải như vậy nữa.”
Người phụ nữ quyền quý đứng dậy, ngồi ở trước bàn trang điểm: “Nào, biết hạ búi tóc không?”
Huân Nhi gật đầu: “Biết, chỉ là tay thô, xin quý nhân thứ lỗi.”
“Không có gì đáng ngại.” Quý nhân ngược lại rất hài lòng về Huân Nhi.
Huân Nhi đứng ở bên cạnh quý nhân, bắt đầu giúp cô ta hạ búi tóc, không quen tay là chuyện khó tránh khỏi, dù sao trước đây khi Huân Nhi còn nhỏ, cũng từng chơi trò vấn búi tóc với các chị em của mình khi mọi người trong đại gia tộc tập trung đón năm mới. Khi ấy cũng vừa mới lưu hành phim cung đấu triều Thanh, cộng thêm phía bên mẹ Huân Nhi cũng là dân tộc Mãn, nên hiển nhiên cũng có một chút bầu không khí này.
“Đợt trước, ta vừa mới xử chết một ả tiện tì, ả tiện tì đó cũng giống như ngươi, là người Hán.” Người phụ nữ quyền quý tự nhiên nói.
“Chuyện đó, là sao vậy ?” Huân Nhi đáp lời.