Chương 929
Cửa Sập Rồi 2
Mỗi một chuyện, mỗi một màn, mỗi một điều, mỗi một đường, có vài chuyện, và có vài người, cho dù là bản thân Tô Bạch cũng không ngờ được sẽ nhanh chóng đụng phải nhau như vậy.
Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt lên lan can bên cạnh mình. Lúc này, trong đầu hắn đột nhiên nghĩ đến những lời nói bi thương đau xót đó của Đường Hậu Chủ Lý Dục khi bị giam cầm ở nơi tương tự với đình nghỉ mát mát, trước mắt, tâm cảnh của hắn ngược lại cũng không kém bao nhiêu, buồn bã, thực ra cũng có đấy. Sợ hãi, hoảng hốt, kinh hoàng, và bất an sâu sắc thực ra đã sớm viết lên gương mặt hắn.
Đối với một nam một nữ đó, Tô Bạch vẫn còn tràn đầy hận thù, hơn nữa cũng từng nổi lên ý nguyện to lớn, có một ngày nhất định phải giết chết cả nhà bọn họ, nhưng khi thật sự sắp gặp, lại vẫn là nỗi sợ hãi lấn át mọi thứ.
Bởi vì một nam một nữ này, xuyên suốt quá trình mình sinh ra, và xuyên suốt quá trình trưởng thành của mình, thậm chí, hiện giờ sở dĩ mình đi trên con đường thính giả này, cũng là nhờ bọn họ ban tặng.
Một nam một nữ này, ở một mức độ nhất định, còn đáng sợ hơn cả Lệ Chi, sức ảnh hưởng và sự thay đổi của bọn họ đối với mình, dường như là ở mọi phương diện.
Hắn hít một hơi thật sâu, ngược lại cũng không trực tiếp nhảy xuống để rời khỏi thế giới chuyện xưa này từ sớm, cũng không phải Tô Bạch có bao nhiêu quyến luyến đối với Huân Nhi, cũng không phải mình si tình bao nhiêu, nhất định phải học Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài người ta vì yêu mà đến chết vẫn quấn quýt không rời. Tô Bạch cũng không quái đản như vậy, càng không cố chấp như vậy.
Chỉ đơn thuần là vì, trước đây nhìn thấy hai người đó, hoặc là do những ký ức đã được rót vào ngày trước, hoặc là nhìn thoáng qua bằng cơ duyên xảo hợp trong thế giới chuyện xưa.
Lần này, nếu như có thể đứng ở đây, và nhìn thấy bản thể của bọn họ, chuyện này quả thực khiến Tô Bạch rất khó từ chối.
Cho dù Tô Bạch biết rõ sự đáng sợ và mạnh mẽ của hai người này, nhưng loại khát khao đó vẫn khiến hắn chọn tiếp tục ở lại nơi này và chờ đợi. Dù sao thì sớm muộn cũng phải gặp thôi, huống chi, lần gặp mặt này, chắc hẳn vẫn là người giả mà Phát Thanh chế tạo ra, bởi vì bọn họ vẫn chưa chết, thậm chí ngay cả Phát Thanh cũng không thể tìm được bọn họ. Trước đây, cho dù là Huyết Thi, Khang Hy, Tử Thần, và Cửu muội, thực ra đều là những sự tồn tại đã chết, là biểu hiện lặp lại từ trong truyền thừa trên người Tô Bạch. Nhưng, một nam một nữ đó cũng chưa chết, Phát Thanh cũng không có khả năng trực tiếp truyền tống bọn họ tiến vào đây, nếu như Phát Thanh có khả năng này, thì làm sao một nam một nữ này có thể trốn được tầm nhìn của Phát Thanh và tiếp tục tồn tại?
Nhưng nếu như hôm nay, tôi ngay cả dũng khí nhìn thấy nhân bản của các người cũng không có, vậy sau này nào có dũng khí và tư cách gì để đối mặt với các người chân chính đây?
Tô Bạch nhẹ nhàng siết nắm tay lại, sương mù lại tràn ra, hắn chậm rãi bước ra ngoài, đứng bên bờ hồ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa đó.
Tới đi, hy vọng người xuất hiện lần này sẽ là các người!
Trong phút chốc, từ trong căn phòng đột nhiên truyền tới tiếng gầm gừ chói tai!
“Grào!”
Tô Bạch nhíu mày theo bản năng, âm thanh này rõ ràng không phải thứ mà con người có thể phát ra được, đây là… tiếng của rồng?
Lẽ nào, lần này thứ xuất hiện là rồng đen sao?
Trong lúc nhất thời, hắn có hơi thất vọng, việc gì cũng đều sợ so sánh cả. Rồng đen là bởi vì nhận được vảy rồng, hơn nữa còn lợi dụng sức mạnh cuối cùng của tấm da đó để thành công dung hợp vảy rồng đen vào trong cơ thể mình, nhưng việc xây dựng tâm lý trước đó của Tô Bạch hoàn toàn được thiết lập xung quanh hai người mà mình sắp đối mặt đó, đột nhiên đổi hai người đó thành rồng đen, lập tức, rồng đen rõ ràng có hơi nhạt nhòa, thế này quả thực là có hơi bất công với rồng đen.
Ngay khi Tô Bạch cảm thấy có hơi thất vọng, thì tiếng rồng ngâm lại truyền tới, nhưng lần này tiếng rồng lại không thuộc về sự uy nghiêm và kiêu ngạo của long tộc, thứ có chỉ là sự sợ hãi và bàng hoàng, như thể con rồng đen này đang gặp phải chuyện gì đó đáng sợ, khiến nó hoàn toàn vứt bỏ danh dự và uy nghiêm của mình xuống.
Cửa vẫn chưa mở ra, giống như bị thứ gì đó chặn lại, điều này khiến Tô Bạch cũng có hơi không hiểu tại sao.
Lẽ nào, bên trong cánh cửa đó còn có chuyện xưa gì đang diễn ra?
“Grào! Grào! Grào!”
Ba tiếng rồng ngâm dồn dập truyền tới, lần sau vồn vã hơn lần trước, lần sau trầm thấp hơn lần trước, lần sau cũng nguy cấp hơn lần trước, khi đến một tiếng cuối cùng, lại càng mang theo ý tứ tuyệt vọng.
“Phụt…”
Máu tươi chảy ra thuận theo khe cửa, máu tươi này rất đặc, cũng mang theo mùi tanh tưởi gay mũi cực mạnh, nhưng đồng thời, trong nó cũng hàm chứa năng lượng đáng sợ khiến Tô Bạch có hơi kinh hồn bạt vía!
Đây là máu rồng!
Hắn lập tức tiến lên, duỗi tay đẩy cửa, nhưng cánh cửa này giống như lúc trước, khi nó không mở, thì cho dù Tô Bạch có dùng sức thế nào, cũng không thể lay chuyển được nó, đây chính là quy tắc ở nơi này, một quy tắc không thể thay đổi, giống như trước đó khi Tô Bạch chém giết với mấy vị kia bên hồ nước. Khí thức năng lượng hoành hành và càn quét xung quanh, nhưng bây giờ xem ra, nơi này ngay cả cây cỏ cũng không bị phá hoại, mà vẫn còn hình dáng vốn có.
Cửa không mở được, nhưng máu rồng lại chảy ào ạt ra ngoài như không cần tiền. Tô Bạch trực tiếp ngồi xổm xuống, bắt đầu nếm thử máu rồng ở bậc thềm, đồng thời, sức mạnh của máu rồng ở xung quanh bị hóa thành những tia sáng màu đen, chủ động hội tụ trong cơ thể của Tô Bạch.
Đây là kỹ năng Tô Bạch nhận được khi dung hợp với vũ khí bản mệnh, nhưng hắn không thường sử dụng, bởi vì hắn vẫn thích trực tiếp đâm răng nanh của mình vào cổ kẻ địch, rồi hấp thụ dòng máu nóng hổi của bọn họ.