Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 930 - Chương 930 Cửa Sập Rồi 3

Chương 930

Cửa Sập Rồi 3


Nhưng lần này, là vì máu rồng quá nhiều, nhiều đến mức Tô Bạch không dựa vào kỹ năng này thì hoàn toàn không thể hấp thu được.


Chỉ có điều, trong phút chốc, sau khi Tô Bạch dựa vào năng lượng của máu rồng để khôi phục lại thương thế của mình, hơn nữa còn quay trở lại trạng thái đỉnh cao của mình, hắn quả quyết đứng dậy, dừng việc hút máu rồng lại.


Chuyện gì sợ nhất cũng chính là quá tốt, Tô Bạch vẫn nhớ lúc mình dung hợp vảy rồng trước đó, nếu bên cạnh không có đám người Gia Thố, hòa thượng và mập mạp làm hộ pháp hỗ trợ, thì mình có thể sẽ bị long uy này cắn trả. Lần này một mình mình ở đây, cũng không thể làm loạn được, hơn nữa vừa rồi, Tô Bạch cũng cảm giác được, khí tức của ác long đã dần dần biến mất. Một khi nó chết, vong hồn và oán niệm của nó đều sẽ tự nhiên chui vào trong máu tươi và thi cốt, cho nên hiện tại, máu tươi của nó đã không còn an toàn như vậy nữa.


Chỉ có điều, nhìn thấy vẫn còn rất nhiều máu rồng chảy vào trong hồ nước, bị tinh lọc thành nước trong một cách lãng phí như vậy, trong đáy lòng Tô Bạch vẫn không nhịn được mà hơi đau lòng, đây thật đúng là phí của trời mà.


“Răng rắc…”


“Răng rắc…”


“Răng rắc…”


Tiếng ma sát liên tục nhiều lần truyền tới, đúng lúc này cánh cửa trước mặt Tô Bạch lại xuất hiện vết nứt, cuối cùng, “rầm” một tiếng, cửa sập rồi…


Nếu trước đây nói còn có một cánh cửa thân là chướng ngại vật, thì hiện nay, ngay cả chướng ngại vật duy nhất cũng không còn nữa.


Hô hấp của Tô Bạch có hơi nặng nề, cũng mang theo một chút ớn lạnh, con người luôn theo bản năng đi chọn những thứ mà mình không muốn đối mặt, ngay lúc này, ngay giờ phút này, Tô Bạch cũng có một loại cảm giác như vậy, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng đứng ở nơi này.


Càng là người kiên cường, thì lại càng chán ghét sự yếu đuối của mình, Tô Bạch chính là một người như vậy, từ rất lâu cho tới nay, hắn đã quên mất “yêu thương thật tốt” bản thân có ý nghĩa gì, chỉ còn cưỡng ép mình khắc phục hết khuyết điểm này đến khuyết điểm khác của mình theo bản năng mà thôi.


Đây không phải là đời người mà là một loại thái độ.


Thi thể của rồng đen phô bày ở cửa, nhưng nó đã biến thành một bộ xương rồng hóa đá, không còn một chút tác dụng nào nữa, nó dường như đã biến thành một phông nền bi ai nhất vào lúc này.


Tô Bạch tiến lên trước một bước, dự định bước vào, bên trong cửa rốt cuộc là ai, là người đàn ông đó hay là người phụ nữ đó, thì hắn đều muốn gặp hết, muốn đi gặp bọn họ một lần với bản thân trực quan nhất.


Trong một khắc chân trái của Tô Bạch bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên, toàn bộ mọi thứ xung quanh dường như đều xuất hiện sự thay đổi to lớn. Cảnh vật dường như mãi mãi không thay đổi cuối cùng cũng không còn là bộ dáng nguyên bản nữa, chân trái và chân phải, chân trước và chân sau, dường như là hai nơi cách biệt như trời và đất.


Phía trước là lối vào yêu huyệt, Tô Bạch vẫn còn nhớ hai đống xương khô bên cửa vào đó, phía sau vẫn là hồ nước và đình nghỉ mát.


Thế này là có ý gì?


Tô Bạch có hơi khó hiểu, cũng có hơi mờ mịt.


Phát Thanh đang có ý gì?


Hắn không cho rằng Tử thần trước đó đã lừa mình, trong này hoàn toàn không có cha mẹ của mình, đó là lời nói dối cuối cùng của Tử Thần.


Bởi vì theo quan điểm của Tô Bạch, hoàn cảnh này, trạng thái này, lại kết hợp với hành động hiện tại của mình, nếu cha mẹ mình có thể đi ra ngoài từ phía sau cánh cửa ở nơi này, vậy chắc hẳn sẽ rất thỏa mãn yêu cầu tính cốt truyện của Phát Thanh.


Ngay khi anh tiến vào thế giới chuyện xưa, cho dù anh không phải là người tham gia gốc của thế giới chuyện xưa lần này, nhưng nếu anh đã tiến vào, vậy toàn bộ hành động của anh, đều sẽ được giải thích thành hai chữ đơn nhất ở phía Phát Thanh: Thú vị.


Nhưng tình cảnh này, là Phát Thanh đang định buông tha sao?


Hoặc có lẽ là Phát Thanh cảm thấy trách nhiệm người canh cửa này của mình đã hoàn thành rồi?


Cho nên, nó dự định sẽ cho mình rời khỏi nơi này như vậy để đi tới bên yêu huyệt, lại cho mình thời gian ba tiếng đồng hồ để tìm kiếm bảo vật, săn giết đại yêu, mang theo chút hoa quả khô trở về?


Dù sao thì mình cũng dựa vào quyền hạn của phần thưởng để vào đây, Phát Thanh sẽ không cho mình một chút lợi ích nào hết, thế này quả thực cũng không có cách gì có thể nói nổi nữa. Tuy rằng theo quan điểm của Tô Bạch, mình đã nhận được lợi ích vượt qua sự mong đợi từ chỗ Huyết Thi và Tử Thần, nhưng nếu Phát Thanh cảm thấy vẫn chưa đủ, vẫn muốn tặng thêm cho mình một chút, vậy Tô Bạch cũng sẽ không ngu ngốc đi từ chối.


Nhưng, thật sự là như vậy sao?


Thi thể con rồng đen đó, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với nó?


Đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, là một sự sắp xếp thế nào?


Hai cha mẹ hờ đó của mình, Phát Thanh vẫn chưa tìm được bọn họ sao?


Nhưng, ngay cả chế tạo ra hai con rối và nhân bản, nó cũng không thể làm được sao?


Nếu đã tới thì cứ an tâm ở lại, tuy rằng Huyết Thi đã đi xuống, nhưng Tô Bạch cũng cảm thấy mình đã làm rất nhiều, rất nhiều thứ cho phía bên Huân Nhi rồi, huống chi, hắn cũng không cho rằng Huyết Thi đi xuống, sẽ thật sự một lòng một dạ giúp Phát Thanh hoàn thành cốt truyện, cách thức hành động của anh ta chắc hẳn sẽ giống như con quỷ trong bức tranh ở sơn môn đạo gia trong thế giới chuyện xưa này ngày trước, và ông chủ người da đen của cửa hàng tiện lợi trong thế giới chuyện xưa trước kia.


Cũng bởi vậy, thả Huyết Thi xuống, một mặt là vì Tô Bạch quả thực khó có thể từ chối truyền thừa hoàn chỉnh của tơ máu, nhưng một mặt khác, cũng là cố tình mang đến một chút ý tứ ấm ức cho Phát Thanh.


Chân phải nhấc lên tiến lên trước, toàn bộ mọi thứ phía sau hoàn toàn biến mất, sau người cũng biến thành một vách núi đen.


Tô Bạch ngẩng đầu nhìn lên phía trên, nơi lối vào của yêu huyệt này ở vị trí sườn núi, nhưng một mặt của vách núi này lại rất dốc đứng, cũng không có sơn đạo, lúc trước, mình, hòa thượng và Gia Thố đã leo xuống từ phía trên, tiểu gia hỏa vì cứu mình cũng từ trên bò xuống, một mình bò vào trong yêu huyệt.


Chương 930

Bình Luận (0)
Comment