Chương 933
Sát Cục Chân Chính! 2
Mà xuyên qua nhánh thời gian trong thế giới chuyện xưa, cũng không có khả năng thay đổi sự thực đã qua trong thế giới hiện thực, bằng không, Phát Thanh hoàn toàn có thể dựa vào loại thủ đoạn này để trở về quá khứ, chiết dữ liệu về hai cha mẹ hờ đó của mình khi tham gia vào thế giới chuyện xưa này này trước, rồi lại gia tăng độ khó trong thế giới chuyện xưa khiến hai cha mẹ hờ đó chết thảm.
Việc này hoàn toàn không có ý nghĩa, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến thứ gì cả, chỉ có thể tính là một loại tự giải trí, tự tiêu khiển rất vô dụng. Tính theo hướng tệ nhất, cho dù Phát Thanh có loại năng lực này, thì nó cũng không thể làm như vậy, một khi làm như vậy, thoạt nhìn rất tốt, rất lớn mạnh, nhưng về một mức độ nhất định, điều đó đã phủ nhận sự tồn tại của chính bản thân Phát Thanh, bởi vì nếu nó thay đổi quá khứ, cũng là một loại thay đổi đối với chính nó, phủ nhận người khác, thực ra cũng là phủ nhận chính mình.
Mình tham gia với hai người này cùng thăm dò yêu huyệt sao?
Tô Bạch đột nhiên cảm thấy rất thú vị, hiện tại, rõ ràng hai người này không có khả năng biết được thân phận của mình, hơn nữa, tuy rằng bây giờ bọn họ đã có thể lên đến mức hoàn toàn xuất sắc, nhưng vẫn có sự chênh lệch thực lực với Tô Bạch của như cũ.
Chỉ có điều, ngay khi Tô Bạch đang định “được” thì hình ảnh ở nơi này lại bắt đầu trở nên mơ hồ, hắn thậm chí còn nhìn thấy gương mặt của hai cha mẹ hờ đang đứng trước mặt mình đó xuất hiện sự thay đổi, bọn họ bắt đầu trở nên “già” đi, loại già này là một loại trưởng thành, là một loại chuyển giao từ thanh niên sang trung niên.
Chết tiệt, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hình ảnh xung quanh bắt đầu xuất hiện vô số bông tuyết, một lực đạo khổng lồ bắt đầu đẩy Tô Bạch lùi về sau.
“Rầm!”
Tô Bạch lảo đảo lùi về sau một bước, toàn bộ mọi thứ xung quanh đều khôi phục lại nguyên trạng, hồ nước, đình nghỉ mát, yên tĩnh và tao nhã, nhưng thứ trước đó thật giống như một giấc mơ hão huyền, nhưng Tô Bạch biết rõ, đây chắc chắn không phải là mơ.
Thi thể của con rồng đen còn nằm nguyên trên mặt đất, dường như đang lặng lẽ nói lên điều gì đó.
Trong phút chốc, một loại cảm giác hoảng hốt đáng sợ ập tới, Tô Bạch nhận ra một chuyện, đó chính là Phát Thanh lại liên tiếp thất bại hai lần trong một khoảng thời gian ngắn. Trước đó nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Phát Thanh chắc hẳn muốn chế tạo ra con rối của cha mẹ hờ của mình, nhưng lại thất bại, rất dễ nhận thấy, con rối đó đã trực tiếp giết chết con rồng đen cũng sẽ ra trận sau đấy, cuối cùng lại Phát Thanh thủ tiêu.
Dù sao cũng là chuyện xảy ra ở phía sau cửa, cái này cũng giống với hậu trường của một vở kịch nói, phía sau màn xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến việc tiết mục đang biểu diễn trên đài tiếp tục được tiến hành, khán giả cũng sẽ không quan tâm và để ý đến.
Sau đó, sau khi thử lần thứ hai thất bại, Phát Thanh thử cho Tô Bạch tiến vào trong hồ sơ lưu trữ về thế giới chuyện xưa mà cha mẹ hờ của mình đã từng trải qua trước đây, nhưng nhìn từ hình ảnh cuối cùng, thì Phát Thanh lại thất bại rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bây giờ một nam một nữ đó rốt cuộc đang trốn ở nơi nào?
Hiện tại hai người bọn họ rốt cuộc đã mạnh đến mức độ nào rồi?
Vậy mà còn có thể khiến Phát Thanh hai lần chịu thua trong khoảng thời gian ngắn?
Một loại cảm giác hoảng sợ to lớn đè nặng lên người Tô Bạch, thân là con rối của Phát Thanh, thân là một thính giả, anh còn có thể đi phỏng đoán tính cách và tiết tấu chuyện xưa của Phát Thanh, thậm chí, từ một mức độ nhất định, Phát Thanh cũng sẽ nói lý lẽ một cách rất công bằng chính trực, thế nhưng, mình thân là con rối do một nam một nữ đó tạo ra, Tô Bạch hoàn toàn không rõ rốt cuộc mục đích của một nam một nữ này là gì!
Đây là một loại cảm giác mà hắn rất phản cảm, cũng là cảm giác khiến hắn rất khó chịu.
Vốn hắn cho rằng, hai người đó chắc hẳn đang trốn ở trong một “cống rãnh” nào đó run lẩy bẩy như một con chuột, mà mình, mình đã trở thành một người có thâm niên, chắc hẳn đã thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn họ. Con trai thực sự của bọn họ ngoại trừ làm thần long thấy đuôi ở trước mặt mình, khiến mình buồn nôn hai lần ra, thì cũng không dám chân chính gặp mặt mình hiện tại.
Thế nhưng bây giờ, Tô Bạch phát hiện ra mình đã sai rồi, hơn nữa còn là sai đến nghiêm trọng, ngay từ đầu hắn đã đặt nhầm vị trí của cha mẹ hờ đó của mình trong bố cục của Phát Thanh, bọn họ không phải là con chuột run rẩy trong cống rãnh, mà là hai con rắn độc đang ngủ đông, thậm chí ngay cả Phát Thanh cũng không có cách nào chơi đùa bọn họ.
Còn có một cách cửa nữa chưa mở ra, nhưng Tô Bạch cũng không có hứng thú muốn biết thứ phía sau cánh cửa là gì. Hắn đi đến bên đường ranh giới đó và nhìn ra bên ngoài, phát hiện ra trên cơ bản, thời gian nhiệm vụ chính số hai của đám người Huân Nhi đã qua khá nhiều rồi. Một tốp lính nhà Thanh và người phụ nữ quyền quý đó cũng đã được tiễn đi. Bây giờ, bọn họ chỉ cần chịu đựng một khoảng thời gian nữa thì có thể hoàn thành nhiệm vụ chính số hai.
Có thể, chắc hẳn vẫn còn có nhiệm vụ chính số ba nữa.
Trong lòng Tô Bạch nghĩ ngợi, nhiệm vụ chính thứ ba sẽ là gì.