Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 934 - Chương 934 Sát Cục Chân Chính! 3

Chương 934

Sát Cục Chân Chính! 3


Nói thực, sau khi trải qua một vài chuyện này, Tô Bạch đã không còn suy nghĩ mãnh liệt tiến vào thế giới chuyện xưa để giúp Huân Nhi được sống sót lúc đầu nữa. Nơi này giống như thế giới chuyện xưa của mình, bởi vì những gì mà mình từng trải qua trong thế giới chuyện xưa này, còn đặc sắc hơn đám người Huân Nhi rất nhiều.


Chỉ có điều, rất nhanh, ngay khi Tô Bạch nhìn thấy một hình ảnh, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, vẻ mặt vốn khá thoải mái trong nháy mắt đã trở nên căng thẳng hẳn lên.


“Sao có thể như vậy…. cứ thế này thì làm sao bọn họ có thể che giấu tiếp được, nhiệm vụ chính số hai của bọn họ, sao có thể che giấu được?”


Tô Bạch lầm bầm tự nói, bởi vì thời gian nhiệm vụ chính số hai của đám người Huân Nhi còn sáu tiếng nữa, bọn họ nhất định phải diễn tròn vai vận hành khách sạn này bình thường, không thể để khách ở trọ phát hiện ra, nhưng tiếp sau đây, vị khách mà bọn họ phải đối mặt, chưa đến sáu giờ, mà chỉ cần một giờ, thậm chí là nửa giờ thôi, bọn họ có thể đã không che giấu được nữa rồi!


Trong xe ngựa, ba người Gia Thố, mập mạp và hòa thượng bị thương nặng đều nằm ở trong đó, thương thế của bọn họ không nhẹ, thậm chí có thể nói là rất nghiêm trọng.


Tô Bạch điều khiển xe ngựa, bé con ngồi trên lưng con ngựa, cùng xóc nảy với xe ngựa.


“Cách yêu huyệt còn bao lâu nữa vậy?” Mập mạp hỏi với vẻ có hơi vô lực.


“Dựa theo tốc độ hiện tại thì còn một ngày rưỡi đến hai ngày nữa.”


“Nhiệm vụ này cũng sắp hoàn thành rồi.” Mập mạp có một loại cảm giác cơn ác mộng cuối cùng cũng sắp kết thúc.


Gương mặt của hòa thượng lộ ra vẻ nặng nề, lắc đầu: “Chưa chắc đâu, hiện giờ thời gian nhiệm vụ ba mươi ngày còn chưa đến mấy ngày, nếu cứ để chúng ta kết thúc nhiệm vụ một cách qua loa như vậy, cũng khó tránh khỏi quá dễ dàng rồi.”


“Thế này mà còn nói là dễ dàng hả? Hòa thượng, anh không nhìn thấy chúng ta đã thê thảm thành cái dạng gì rồi sao?” Mập mạp trông có vẻ rất cạn lời.


“Nếu như Tô Bạch không kết thúc gông cùm xiềng xích của chúng ta trong bức tranh đó với sự trợ giúp của đứa trẻ kia, mà là dùng cách khác, vậy bần tăng sẽ cảm thấy thế giới chuyện xưa này xem như đã kết thúc rồi, nhưng dẫn chúng ta xuống núi bằng một cách làm như vậy, những khó khăn và gian khổ ở phía trước, ngược lại sẽ trở nên vô giá trị trong thời khắc xuôi chèo mát mái cuối cùng.


Phát Thanh Khủng Bố muốn kể chuyện xưa, kết thúc những khó khăn gần như có thể khiến chúng ta chết sạch bằng một loại cốt truyện khiến các thính giả Phát Thanh cảm thấy khó có thể tưởng tượng ra nổi, anh không thấy nó máu chó sao?”


“Cho nên, hòa thượng, ý của anh là, nó vẫn sẽ tiếp tục bổ sung?” Mập mạp nói với vẻ hơi cạn lời.


Lúc này, Gia Thố mở mắt ra, mở miệng bảo: “Thầy trò Đường Tăng vừa mới lấy được chân kinh từ Lôi Âm tự đi, Phật tổ và Quan Âm bấm ngón tay tính, thấy thiếu mất một nạn, nên bọn họ thậm chí còn bổ sung một kiếp nạn nữa trước khi thầy trò Đường Tăng trở về đông thổ Đại Đường, Phát Thanh Khủng Bố cũng sẽ làm như vậy sao?”


“Các anh ngồi cho vững nhé, sương mù sắp xuống rồi.” Tô Bạch nhắc nhở.


Đại khái sau một lúc, sương mù lớn bắt đầu từ từ sà xuống, một khách sạn xuất hiện trước mặt Tô Bạch.


“Xong rồi, xong rồi, xong rồi, ha ha…”


Tô Bạch đứng ở phía trên đột nhiên cảm thấy Phát Thanh đang dùng một lời nói đùa rất lớn với mình, bởi vì hắn biết nhiệm vụ chính số hai của đám người Huân Nhi, nhưng Phát Thanh chắc chắn đang cố ý, nối hai mạch truyện sai thời gian lại với nhau.


Một màn này, Tô Bạch vẫn còn nhớ cảnh tượng khi mình cõng hòa thượng, mập mạp và Gia Thố bị thương nặng từ trên sơn môn đạo gia xuống núi, rồi dùng xe ngựa chở bọn họ trở về, nhưng sau đó, đám người mình chắc hẳn đã gặp phải thính giả phương Tây, hơn nữa phát sinh xung đột, thế nhưng sau khi sương mù lớn đột nhiên xuất hiện tương đương với một miếng vá, được Phát Thanh chỉnh lý, rồi dán vào cột mốc phát triển chuyện xưa này của Huân Nhi.


Vậy cũng tương đương với lúc này, Tô Bạch và mập mạp, hòa thượng, Gia Thố đang thoi thóp trong xe ngựa bên dưới, thực ra đều là NPC trong thế giới chuyện xưa này của Huân Nhi.


Nhưng cho dù là NPC, thì Tô Bạch tin rằng, thực sự cũng không khác người thật là bao, cho dù Huân Nhi và Sở Triệu đã phát hiện ra điều khác thường từ trước mà không lộ mặt, nhưng Tô Bạch vẫn sẽ cảm thấy bọn họ có thể giấu diếm được đám người hòa thượng.


Lộ Thông quả thực thận trọng chu đáo, nhưng muốn giở thủ đoạn bịp bợm gì đó ở trước mặt hai tên đại nham hiểm như hòa thượng và mập mạp, thì quả thực vẫn còn non và xanh lắm.


Điểm cốt truyện không thể trao đổi, cũng không thể biếu tặng, nhưng có thể thông qua việc giúp mua đồ trong cửa hàng wechat để tiến hành biếu tặng. Điều này cũng có nghĩa, trên người hai người Huân Nhi và Sở Triệu có thể có pháp khí không tệ, nhưng tuyệt đối không có khả năng có năm trăm điểm cốt truyện.


Một khi nhiệm vụ chính thứ hai thất bại, bọn họ sẽ bị loại bỏ vì điểm cốt truyện không đủ.


Tô Bạch cúi đầu, bắt đầu chần chừ.


Thực ra, mình của hiện tại quả thực cũng có thể xuống dưới, dựa theo quy tắc của Phát Thanh đối với thời gian mà nói, sau khi mình xuống dưới, thời gian ba tiếng đồng hồ mới được xem là bắt đầu tính toán như thường, nếu lúc này mình nhảy xuống, chắc hẳn có thể kịp thời ngăn cản mình và đám người mập mạp trong xe ngựa khi ấy lại gần khách sạn này.


Nhưng liên tưởng đến hậu quả và sự sắp xếp sau khi nhảy xuống của mấy người Khang Hy và Huyết tộc trước đó, Tô Bạch thật sự không chắc chắn cho lắm khi mình nhảy xuống, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.


Do dự, tiếp tục lưỡng lự, ngay khi mình trong hình ảnh đã điều khiển cỗ xe ngựa đến bên ngoài hàng rào của khách sạn, Tô Bạch biết rõ, mình nhất định phải đưa ra quyết định.


Chương 934

Bình Luận (0)
Comment