Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 935 - Chương 935 Một Cánh Cửa Cuối Cùng 1

Chương 935

Một Cánh Cửa Cuối Cùng 1


“Cứ cố hết sức mình, rồi thuận theo ý trời đi.”


Cũng chỉ có thể an ủi mình, đúng vậy, là an ủi mình.


Tô Bạch giẫm một bước về trước rồi nhảy xuống.


Không có gì bi tráng, cũng không có đau khổ vì tình gì, càng không có khóc lóc thảm thiết đến đau lòng, một cái nhảy này đối với hắn mà nói lại càng giống một loại giải thoát hơn.


Đúng vậy, giải thoát, một loại giải thoát khỏi trách nhiệm.


Cho dù Huân Nhi có thể sống sót hay không, nhưng ít nhất thì mình xem như cũng đã cố gắng hết sức rồi, cũng không thẹn với lương tâm.


Ngay khi Tô Bạch nhảy qua đường ranh giới đó, một cánh cửa phía sau cũng từ từ bị đẩy ra, bên trong không có lấy một vật gì hết, không có người, cũng không có vật, mà trống rỗng.


Điều này dường như có nghĩa, một người nhảy xuống cuối cùng, một cửa ải cuối cùng, một sự tồn tại cuối cùng, người mà gã canh cửa Tô Bạch này cần đi cảnh giác và ngăn cản, thực ra lại chính là bản thân hắn.


Cảm giác nhảy xuống, có hơi giống với nhảy bungee, dòng khí xung quanh trở nên rất nhanh, không ngừng đập vào cơ thể của Tô Bạch, nhưng cũng không có cảm giác khó chịu gì, cũng không cảm thấy áp lực, ngược lại còn có vẻ rất nhẹ nhàng.


Không có ngã đến bị thương nặng như trong dự đoán, cũng không có sự thay đổi lung tung gì đó, Tô Bạch đứng vững trên mặt đất ở nơi đó.


Trước mặt là khách sạn, mình đang đứng ở giữa một con đường đá, nhìn chéo lên phía trước chính là cỗ xe ngựa do mình điều khiển, mà xe ngựa lại đang từ từ hướng về phía Tô Bạch, chạy về phía khách sạn.


Sự việc dường như có hơi quá thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến Tô Bạch cảm thấy hơi kỳ lạ, trước đây mình cũng không làm ra chuyện gì có công đức lớn ở trong thế giới hiện thực, Phát Thanh cũng không có khả năng bật đèn xanh gì đó cho mình trong thế giới này mới phải?


Hơn nữa, đây cũng không phải là thế giới chuyện xưa mà mình tham gia chân chính.


Ngay khi hắn đang định đi tới ngăn cản cỗ xe ngựa đó, thì đột nhiên, hướng mà cỗ xe ngựa đó chạy lại bốc lên sương mù lớn, xe ngựa từ từ bị sương mù bao quanh, sương mù tới nhanh mà đi cũng nhanh, thứ đồng thời biến mất còn có cả cỗ xe ngựa đó nữa.


Tô Bạch hơi hé miệng, nhìn xung quanh, giờ khắc này, hắn có một loại cảm giác bị lừa, mà người lừa hắn chính là Phát Thanh!


Đồng thời, hắn đột nhiên phát hiện ra, mình đang đứng phía trước khách sạn, khi nhìn về phía khách sạn đó, hắn đột nhiên cảm thấy có hơi quen mắt, đúng vậy, là quen mắt!


Đây là một… khách sạn suối nước nóng!


Trong giây lát, hắn đã nhận ra, trước đây hắn vẫn luôn cho rằng mình ở phía trên nhìn chính là góc nhìn toàn diện của thượng đế, nhưng thực ra không phải, Phát Thanh vẫn luôn không đặc tả trực tiếp về khách sạn này, nên Tô Bạch thực ra cũng không có ấn tượng gì đối với khách sạn này hết, nhưng khi mình xuống dưới, lại nhìn vào khách sạn này, mới phát hiện ra vậy mà khách sạn này lại trên một sườn núi, đồng thời, nửa sau khách sạn, rõ ràng là một gian suối nước nóng, chỉ có điều, gian suối nước nóng này chỉ mới xây dựng qua loa cho xong, kết cấu bằng gỗ, thoạt nhìn rất hoang vu.


Tô Bạch duỗi tay, ra dấu với nửa trước của khách sạn, phát hiện ra dường như chỉ cần cho phần chính của khách sạn này một mồi lửa đốt, vậy sau khi nó hóa thành tro bụi, nhìn thấy phần phía sau, hoàn toàn chính là vị trí đầu tiên khi mình và đám người mập mạp tiến vào thế giới chuyện xưa [Cương Thi Tiên Sinh] này ngày trước.


Khi ấy, Tô Bạch nhớ mình, hòa thượng và Gia Thố đang ngâm nước nóng trong khách sạn lớn Thiên Đường Châu Tế ở Cửu Trại Câu trong thế giới hiện thực, đang ngâm mình ba anh giai trần truồng tiến vào trong thế giới chuyện xưa.


“Mày lại đang chơi trò gì với tuyến thời gian sao?” Tô Bạch lầm bầm, ngẩng đầu nhìn lên trời, câu nói này là dành cho Phát Thanh, đồng thời, Tô Bạch cũng cảm giác được một loại ác ý đang bao phủ lấy mình.


Đây là ác ý tới từ Phát Thanh, hắn thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng, Phát Thanh đang rất tức giận đối với việc mình tiến vào thế giới chuyện xưa này, mưu đồ can thiệp vào sự sống chết của thính giả khác.


Trước đó, Tô Bạch đã nhận được truyền thừa của Huyết Thi, đã uống máu rồng, cũng đã mô phỏng thần pháp của Tử Thần, thân là phần thưởng, chúng đã dư dả có thừa rồi, vậy tiếp theo đây, dựa theo tính cách “công tư phân minh” của Phát Thanh, phía dưới chính là sự trừng phạt tới từ nó.


Thân là thính giả, lại ngông cuồng can thiệp vào sự sống chết của thính giả khác, ngông cuồng đi làm việc mà chỉ Phát Thanh mới có thể làm, đây là một loại chiếm đoạt, nếu đặt ở thời cổ đại, đối với hoàng quyền mà nói, đây là một chuyện rất phạm vào đại kỵ, tương đương với giả truyền thánh chỉ.


“Gia! Gia!”


Phía xa, mấy kỵ sĩ lao vút tới, trên cơ thể mỗi người trong bọn họ đều mang theo vết thương, một kỵ sĩ mặc áo giáp, trên lưng ngựa còn chở thêm một người phụ nữ quyền quý, người phụ nữ quyền quý rất hoảng hốt lúng túng, ôm chặt Mãn tướng quân này.


Bọn họ dường như đang trốn tránh thứ gì đó rất đáng sợ, hơn nữa, rất dễ nhận thấy, có thể trước đó vừa mới bị đánh úp. Chỉ có điều, vẻ sợ hãi và hoảng hốt trên gương mặt của người phụ nữ quyền quý đó thật sự không giống như đang giả bộ, nhưng cô ta không phải là hóa thân của Huyết Thi hay sao?


Nếu như Huyết Thi không ở trên người cô ta, thì đã chạy đi đâu rồi?


Chương 935

Bình Luận (0)
Comment