Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 936 - Chương 936 Một Cánh Cửa Cuối Cùng 2

Chương 936

Một Cánh Cửa Cuối Cùng 2


Tô Bạch duỗi tay, ngưng tụ ra những kính băng ở bên cạnh mình, phản chiếu tầm nhìn về sự tồn tại của mình, nếu như không nhìn kỹ, sẽ không thể phát hiện ra hắn còn đứng ở bên đường, mà mấy người bình thường này, trong lúc hốt hoảng hiển nhiên sẽ rất khó phát hiện ra được khí tức của hắn.


Phía sau bọn họ xuất hiện một đám người mặc đồ đen, bây giờ đang là hoàng hôn, một đám người mặc đồ đen, tay cầm loan đao hoặc đao kiếm, nhanh chóng chạy đuổi theo, rõ ràng tuy đã phục kích thành công, nhưng mục tiêu vẫn đột phá vòng vây.


Mãn tướng quân dẫn người phụ nữ quyền quý xuống ngựa, gõ cửa vào khách sạn, xem ra là thỉnh cầu được che chở, lập tức, những người mặc đồ đen xông vào trong.


Ngay sau đó, chính là một cảnh tượng rất buồn cười.


Đám người Huân Nhi không thể bại lộ thực lực, nhưng lại không muốn mình bị giết, nên chỉ có thể dựa vào một vài phương pháp đặc biệt để ngăn cản những người mặc áo đen có ý đồ xông vào đây, thoạt nhìn thật sự giống như phim hành động hài hước Hồng Kong trước đây, có phong cách tương tự với Thành Long. Những người mặc áo đen hiển nhiên có võ công không tệ, nhưng đối mặt với một đám thính giả, vẫn có hơi không đủ để nhắc tới. Bọn họ hoặc là không cẩn thận ngã ngửa đâm vào cột, hoặc là bị nồi, xẻng, hay là bình rượu đáp trúng mà chết thằng cẳng, tóm lại chết rất khoa trương và ly kỳ.


Rất nhanh, bảy, tám người mặc đồ đen xông vào trước đều đã chết sạch, những người phía sau bị dọa sợ đều lùi lại hết, bọn họ chỉ cảm thấy khách sạn này rất tà môn, hoặc là bản thân bọn họ rất xúi quẩy, bị ông chủ, bà chủ và một đám người làm ném đồ đập cho đầu rơi máu chảy.


Bên ngoài còn mấy chục người mặc đồ đen, bọn họ không dám tùy tiện tiến vào, mà là chọn giằng co ở bên ngoài.


Mà đám người Huân Nhi ở bên trong hiển nhiên cũng không thể trực tiếp xông ra ngoài giết sạch toàn bộ người mặc áo đen được. Trong nhà còn có thể may mắn ném được đồ, nhưng nếu như xông ra ngoài, trên mặt đất trống trải mà vẫn có thể đại sát đại giết, vậy nếu mấy binh lính triều Thanh và người phụ nữ quyền quý đó không phát hiện ra chuyện không đúng, thì đúng là có vấn đề về trí tuệ thật.


“Bọn họ phóng hỏa rồi, định đốt nhà trọ!” Lộ Thông kêu lên.


“Còn nơi nào rút lui được không?” Mãn tướng quân cả người đầy máu hỏi Lộ Thông: “Ông chủ, nơi này còn có nơi nào rút lui được không?


Lộ Thông bị hỏi như vậy, cũng có hơi sững sờ, cậu ta nhớ thực ra phía sau khách sạn này còn có một gian suối nước nóng nữa, chắc hẳn là trước đó ông chủ tự xây cho mình, nhưng không biết tại sao lại luôn khóa, mà lúc này cũng chẳng quan tâm gì nữa, thời gian đám người mình rời khỏi nhiệm vụ chính thứ hai còn chưa đến nửa tiếng đồng hồ nữa.


Ít nhất thì trong thời gian nửa tiếng này, không thể bại lộ thân phận hoặc là lộ ra điều gì khác thường trước mặt đám người Mãn tướng quân được, bởi vì bại lộ thân phận, xuất hiện lạ thường có nghĩa nhiệm vụ chính thứ hai đã thất bại, thất bại, trên cơ bản có nghĩa bị loại bỏ.


Cũng bởi vậy, điều khiến người cảm thấy rất hoang mang, đó là bây giờ trên cơ thể sáu người đều đã bị thương nặng hết, phải giả bộ làm người bình thường trước mặt mấy lính triều Thanh và người phụ nữ quyền quý này, dùng thủ đoạn khoa trương và nực cười giúp bọn họ giết chết đám người mặc áo đen xông vào, mà không thể sử dụng thực lực chân chính, khiến cho đám người mình, người nào cũng đều bị thương, cương thi trước đó cũng không tạo ra vết thương nghiêm trọng như vậy cho bọn họ.


“Nơi này, phía sau cánh cửa này thông với gian suối nước nóng ở phía sau, có thể vào đó tránh trước một chút.” Lộ Thông nói.


Mãn tướng quân một tay ôm người phụ nữ quyền quý, một tay cầm đao, trực tiếp chặt đứt khóa cửa, lúc này, anh ta cũng không để ý đến lễ nghi hay không lễ nghi gì, mà trực tiếp gọi mấy tên thuộc hạ còn lại ở phía sau mình: “Đi, lửa cháy tới đây rồi, đi cùng ta!”


.


Ngọn lửa lớn bùng lên trước mắt Tô Bạch, lại khiến hắn cảm giác được một loại ác ý từ đáy lòng, loại ác ý này càng lúc càng vượng thuận theo ngọn lửa bùng lên càng lúc càng mạnh. Giống như một bàn tay mang theo sự trào phúng, trực tiếp bao phủ lấy mình, trong lòng Tô Bạch thầm nghĩ đây là sự trừng phạt của Phát Thanh đối với mình, là sự chế nhạo của Phát Thanh đối với mình, nhưng ở sâu trong nội tâm, lại càng ngày càng rối rắm khó gỡ.


Khả năng xuất phát từ giác quan thứ sáu của mình, cũng có khả năng là đã quen với thủ đoạn khó có thể tưởng tượng được của Phát Thanh. Tuy rằng Tô Bạch không rõ sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không biết rốt cuộc tình tiết sẽ chuyển theo hướng nào, nhưng lúc này, hắn lại càng thêm bị dày vò.


Sau khi khách sạn bị đốt cháy, trải qua mấy năm gió táp mưa sa, phỏng chừng cũng chẳng còn thừa lại gì nữa, mà gian suối nước nóng ở phía sau khách sạn, bởi vì cách khách sạn còn có một con đường nhỏ và núi đá, nên ngược lại vẫn có thể bảo tồn được.


Nhưng nếu không thể bảo vệ được nó, vậy cũng có nghĩa tuyến thời gian vốn bình thường lại xuất hiện sự thay đổi.


Trong đầu Tô Bạch, bắt đầu hiện ra những màn mà mình đã nhìn thấy vào lần đầu tiên tiến vào thế giới chuyện xưa [Cương Thi Tiên Sinh] này cùng với hòa thượng và Gia Thố. Có lẽ hắn chỉ nhớ rõ con quỷ trong bức tranh và bức họa trên sơn môn đạo gia, nhưng có khả năng, yêu hồ trong yêu huyệt và nhóc con chủ động bò vào yêu huyệt cứu mình đã để lại ký ức sâu sắc hơn cho hắn. Thậm chí, ngay cả những người luyện khí triều Thanh lúc trước đó cũng mang lại ấn tượng rất lớn cho Tô Bạch. Nhưng duy chỉ có chi tiết ở phần đầu, những hình ảnh mới đầu, sự việc và những phát hiện ban đầu, ngược lại không thu hút sự chú ý của người ta đến vậy.


Chương 936

Bình Luận (0)
Comment