Chương 940
Lựa Chọn Tàn Khốc Nhất! 2
Môi của sở Triệu có hơi khô khốc, đây phải là nghiền áp thực lực đáng sợ đến thế nào. Phỏng chừng lúc này, trừ phi người như Tô Bạch ở đây, bằng không đám người mình hoàn toàn ngay cả phản kháng cũng đã biến thành một loại hy vọng xa vời.
“Tình bạn ngu xuẩn.” Ngón tay của người phụ nữ quyền quý nhẹ nhàng nâng cằm của Sở Triệu lên: “Từ trong con ngươi của cậu, tôi có thể nhìn ra được cậu là một tên nhát gan, sự nhát gan của cậu được chôn thật sâu trong đáy lòng cậu.
Trong lòng cậu, cậu thậm chí còn không có trụ cột tinh thần và chỗ dựa của mình, tôi có thể cảm giác được, cuộc sống của cậu, cuộc đời của cậu mãi mãi đều là con rối của người khác. Đừng nói với tôi, cậu còn là một tín đồ trong thế giới hiện thực, đối với người như cậu mà nói, quả thực cần một tôn giáo để tê liệt mình một chút.”
Gương mặt của Sở Triệu có hơi cứng ngắc, bây giờ anh ta rất muốn giống như Tô Bạch, chửi rủa người phụ nữ ở trước mặt này, nhưng không biết tại sao, lời nói của người phụ nữ này lại giống như những nhát chùy mạnh, đập vào ngực anh ta một cách dữ dội, khiến anh ta áp lực đến mức chỉ còn lại suy nghĩ ôm đầu, cuộn tròn bên giường, uống bia và khóc lóc.
“Ôi, rác rưởi.”
“Rầm!”
Người phụ nữ quyền quý này dường như đã mất hứng thú với Sở Triệu, trực tiếp ném anh ta ra ngoài, cả người Sở Triệu đập mạnh lên vách tường, vị trí sau ót trào ra máu tươi, cả người trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, Mãn tướng quân cả người bê bết máu, hơn nữa vẻ mặt còn ngạc nhiên và nghi ngờ, kéo lê cơ thể bị thương nặng từ ngoài trở về, nhìn thấy một màn này, Mãn tướng quân có hơi hoảng hốt, sau đó chửi ầm lên: “Yêu quái gì, dám bám lên người phúc tấn!”
Mãn tướng quân cố ép ra một tia sức lực cuối cùng của mình, cầm trường đao xông lên.
“Phụt!”
Một đường tơ máu cắt ngang mà thôi, đầu của Mãn tướng quân đã trực tiếp bay ra ngoài, thi thể không đầu quỳ xuống, đối diện với người phụ nữ quyền quý.
“Trên thế gian này, thậm chí là trong giới thính giả, thực sự cũng không có nhiều người thú vị cho lắm.” Người phụ nữ quyền quý tự lẩm bẩm, cô ta nhìn thấy ánh mắt của Huân Nhi đang nhìn mình.
“Cô miễn cưỡng được tính là một.”
Cả người Huân Nhi từ trên xuống dưới đều bị tơ máu bao phủ, cô ta không có cách nào cử động được, thậm chí, cũng không có cách nào nói chuyện, ngoại trừ một đôi mắt còn có thể chuyển động ra, thì cô ta đã mất đi khả năng khống chế đối với các vị trí khác trên cơ thể mình.
“Cô là một cô gái rất kiên quyết và quả cảm, một cô gái như vậy, đã định trước cho dù là ở trong cuộc sống tình cảm, tuy rằng tạm thời trầm mê, nhưng tỉnh táo lại cũng rất nhanh. Tôi không biết tên bệnh tâm thần đó có loại cảm giác thế nào đối với cô, nhưng tôi cảm thấy, cậu ta chắc hẳn sẽ không yêu ai, hoặc là yêu một người con gái nào hết. Đối với cậu ta, ấn tượng tốt của cậu ta đối với thế giới bên ngoài, cho dù là đối với người hay đối với vật, đều là những thứ cậu ta để lại bên ngoài, cậu ta chỉ biết không ngừng thu lại những ấn tượng tốt đó, mà sẽ không bố thí nó ra.
Nhưng cô thật sự rất khá đấy, cũng rất lợi hại, biết nắm giữ ở một mức độ nhất định, thậm chí, còn khiến tên bệnh tâm thần đó không ngại dấn thân vào nguy hiểm vì cô.
Con người, nếu đã không thể bên nhau lúc hoạn nạn thì hãy quên nhau trong chốn giang hồ, nhưng thực ra còn có một loại khu vực trung gian nữa, khiến bên kia lo lắng cho cô, chịu thiệt vì cô, tiếp tục trả giá vì cô.
Cái gọi là ái tình, giá trị còn sót lại chỉ là biến thành một loại tìm kiếm đơn phương và một mối đe dọa đạo đức của bên kia.”
Trong ánh mắt của Huân Nhi lộ ra một loại cảm xúc tức giận.
“Ồ, đừng vội phản đối lời nói của tôi, có đôi khi, một người, ngay cả nội tâm của mình cũng không nhìn thấu đáo được cho lắm, cô tự cho rằng là như vậy, nhưng thực ra, hành động bản chất của cô, lại giải thích theo một kiểu khác.”
Người phụ nữ quyền quý vung tay, con hồ ly đó cũng lập tức bị tơ máu bao phủ rồi bay lơ lửng lên.
“Bây giờ tôi đang do dự, cơ thể hiện tại này của tôi, chỉ là một cái thai ba tháng, hơn nữa cô ta cũng không đủ để trở thành thể mẹ sinh tôi ra, hoặc là tôi mượn cơ thể của con yêu hồ này để ra đời, hoặc là mượn cơ thể của cô, trở về thế giới hiện thực rồi ra đời.
Cái trước, tôi thấp thoáng có một loại dự cảm, dường như nó có thể khiến tôi có thêm một cơ hội mới, mà cái sau, lại định trước có thể khiến tôi sau khi ra đời, tiếp tục dính lấy nhân quả của Phát Thanh.
Sau khi cô quen với việc trở thành thính giả của Phát Thanh, cô sẽ phát hiện ra cuộc đời của người bình thường vô vị và nhạt nhẽo như vậy.”
Người phụ nữ duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tinh xảo của Huân Nhi, cảm nhận vẻ mịn màng và ấm áp truyền tới lòng bàn tay: “Cô nói xem, tôi nên chọn cô hay nên chọn nó đây?”
Ngay sau đó, người phụ nữ quyền quý duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ một cái, Huân Nhi cũng mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh, sau đó người phụ nữ ngẩng đầu, nhìn ra xung quanh, hô lên với giọng lớn hơn: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Trong gian suối nước nóng, một bóng người đàn ông từ từ hiện ra.