Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 941 - Chương 941 Giết! 1

Chương 941

Giết! 1


Tô Bạch đang đứng một bên bể tắm khô cằn, toàn bộ mọi thứ ở nơi này đều khiến hắn thấy rất quen thuộc, như thể loanh quanh một vòng, mình từ một điểm trong vòng tròn này lại đến một điểm khác, cho dù là quay về hay là nhìn lên, đều tràn đầy vẻ quen thuộc.


“Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết, sự lựa chọn của cậu.”


Người phụ nữ quyền quý nhìn về phía Tô Bạch, hỏi với vẻ có chút chờ mong, trong sự chờ mong này, ẩu giấu vẻ hưng phấn và tò mò không có cách nào kiềm chế được.


“Tôi cảm thấy, cậu chắc chắn không nỡ để cô gái này chết.” Người phụ nữ chỉ vào Huân Nhi và bảo: “Vậy chỉ có thể tủi thân cho tôi, chui vào bụng con hồ ly này rồi.”


Lúc này, Huân Nhi và Sở Triệu đều đã hôn mê, cho nên bọn họ cũng không biết Tô Bạch đã tới nơi này.


Ánh mắt của Tô Bạch dừng lại trên người Huân Nhi một lúc, sau đó lại dừng trên người con hồ ly một lúc, trong phút chốc, khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười.


Không phải là cười khổ, cũng không phải là cười lạnh, mà là một nụ cười rất đơn thuần, chỉ đơn giản cảm thấy một màn trước mặt này thật buồn cười, cho nên mới cười.


Nhiệt độ ở xung quanh bắt đầu giảm xuống, cùng giảm xuống còn có cả khí tức của người phụ nữ quyền quý kia.


“Anh còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa?” Tô Bạch nhìn người phụ nữ quyền quý và hỏi.


“Dư thời gian.” Người phụ nữ quyền quý đáp: “Ít nhất trước khi cậu giúp tôi đưa ra sự lựa chọn, thì tôi có thể áp chế qua lúc này, không đến mức khiến cậu phải lật bàn.”


“Ừm, được.” Tô Bạch gật đầu.


“Cậu bình tĩnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của tôi.” Người phụ nữ quyền quý có hơi nghi ngờ, nói: “Tôi rất ghét khi tôi đang chờ mong, một người khác ở trước mặt lại bình tĩnh như vậy.”


“Bởi vì chuyện này sẽ khiến anh cảm thấy mình rất ngu ngốc, phải không?” Tô Bạch hỏi.


“Chính xác.”


Hai tay của người phụ nữ quyền quý nhẹ nhàng vung lên, Huân Nhi và con hồ ly bị tơ máu bao phủ được đưa đến trước mặt Tô Bạch, giống như hai món ăn được chế biến công phu, để đích thân Tô Bạch lựa chọn.


Huân Nhi nhắm mắt, vẻ mặt có hơi đau đớn, rõ ràng, cho dù là trong cơn mê thì loại cảm giác bị tơ máu bao bọc này cũng khiến cô ta có hơi khó mà thích ứng được, người ấy đã tiều tụy đi nhiều rồi, cũng khiến người có hơi đau lòng.


Mà hồ ly thì lại chưa hôn mê, bởi vì nó không cần thiết phải hôn mê, nó rất mong đợi, nó rất do dự, nó cũng rất hưng phấn.


Tô Bạch duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ lên đầu con hồ ly, hồ ly bị chấn nhiếp bởi khí tức trên người hắn nên không dám lỗ mãng, thậm chí còn bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn khi Tô Bạch vuốt ve mình.


“Mày cũng có khi ngoan như vậy à.” Tay của Tô Bạch hơi dùng sức, hành động này khiến con hồ ly rất đau đớn, nhưng nó vẫn mang bộ dáng nịnh nọt như cũ.


Khó có thể tưởng tượng được tư thái xưng hùng xưng bá của nó ở trong yêu huyệt sau này.


Tô Bạch buông tay ra, hít một hơi thật sâu, rồi nhìn Huyết Thi ở trước mặt mình: “Thực ra có đôi khi, tôi cũng sẽ mơ hồ, cũng sẽ do dự, cũng sẽ không nhìn rõ con đường trước mắt, thậm chí có một dạo, bản thân tôi không biết tại sao mình lại sống sót.


Cuộc đời của tôi chính là một chuyện ngoài ý muốn, sự ra đời của tôi, sự trưởng thành của tôi, cho dù là tôi đã trở thành thính giả, cho nên, thái độ của tôi đối với cuộc sống của mình giống như một kẻ nghiện, hôm nay có rượu thì hôm nay say.”


“Cậu nói những việc này với tôi làm gì?” Người phụ nữ quyền quý hỏi: “Vào thời điểm này, tôi cũng không cảm thấy thích hợp để bàn về cuộc sống, tôi sắp phải ra đời rồi, bởi vì cơ thể mẹ này quá yếu ớt, hoàn toàn không giữ được tôi quá lâu, cho nên, đợi sau khi tôi có cuộc đời rồi, chúng ta có thể tìm cơ hội từ từ nói chuyện sau.”


“Đây không phải là bàn về cuộc sống, đây chính là sự lựa chọn của tôi.” Tô Bạch chỉ vào mình, lại chỉ vào người phụ nữ quyền quý: “Anh có thể tưởng tượng ra được hơn hai mươi năm sau, anh sẽ ở trước mặt tôi, gọi tôi là cha không?


Đương nhiên, sau hơn hai mươi năm tôi ở đây, dường như không còn là thời gian kéo dài về sau theo ý nghĩa thông thường nữa, thậm chí, có khả năng sẽ dịch lên một chút.”


“Ồ.”


Người phụ nữ quyền quý bắt đầu suy nghĩ, sau đó, trong mắt cô ta xuất hiện một vẻ say mê: “Điều này có phải có nghĩa, suy đoán và kế hoạch của tôi khả thi không?”


Quả nhiên, Huyết Thi sẽ không để ý đến việc ở chung với Tô Bạch, hơn nữa còn ngoan ngoãn gọi Tô Bạch là cha. Anh ta chỉ để tâm xem mình có thể có cơ hội quay trở về một lần nữa hay không, điều này rất phù hợp với phẩm hạnh của một thính giả, cũng rất phù hợp với pháp tắc sinh tồn của thính giả.


Chỉ cần có thể sống sót, đừng nói là gọi anh là cha, cho dù liếm cho anh một lần, cũng sẽ không mang chút áp lực tâm lý nào hết.


“Có một chuyện, tôi rất tò mò.” Tô Bạch sờ vào túi mình, không có thuốc, thời gian nói chuyện phiếm không có thuốc quả thực là một chuyện khiến người rất khó chịu: “Rốt cuộc anh và Cát Tường có quan hệ gì?”


Tô Bạch nhớ ở trong nhà vệ sinh ở bệnh viện ngày trước, Huyết Thi đã đến bên cạnh mình, hét vài tiếng trầm thấp vào trong di động của mình, mà Cát Tường ở đầu bên kia di động thì lại kêu vài tiếng mèo kêu.


“Cát Tường.” Trong mắt Huyết Thi lộ ra vẻ bừng tỉnh, sau đó là vẻ mừng rỡ như điên: “Cát Tường, sau này sẽ ở chung với tôi, phải không?”


Chương 941

Bình Luận (0)
Comment