Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 942 - Chương 942 Giết! 2

Chương 942

Giết! 2


Rất dễ nhận thấy, mối quan hệ giữa Huyết Thi và Cát Tường thật sự không tầm thường.


Nếu tính toán dựa theo mốc thời gian, lúc trước khi Tô Bạch ở trong bình thủy tinh dung dịch, Cát Tường lật tranh ở trước mặt mình, mỗi một trang, mỗi một bức, đều bện ra một tuổi thơ đầy giả tạo cho mình. Sau đó, Cát Tường lại ở chung với Lệ Chi, trở thành thú cưng tiêu biểu của cô ta, nhưng hình như trước khi Cát Tường theo Lệ Chi, nó lại ở chung với Huyết Thi.


Con mèo đen này, con mèo đen này có một loại khí chất sặc mùi làm màu, ở một mức độ nhất định, mập mạp được gọi là đóa hoa giao tiếp hoàn toàn so sánh được, như người ta mới gọi là “nơi bàn chuyện đều có học giả uyên thâm, không có dân thường lui tới”, dưới sự so sánh, phía bên mập mạp rõ ràng thấp kém hơn nhiều.


“Cát Tường sẽ luôn ở bên cạnh tôi, và bảo vệ tôi, đúng không?” Người phụ nữ quyền quý liếm môi mình: “Mau nói cho tôi biết đi, rốt cuộc chọn cô ta hay chọn nó, thì sự việc cuối cùng sẽ phát triển theo ý cậu?”


Người phụ nữ quyền quý thật sự không thể chờ được nữa, nhất là ngay khi cô ta nhìn thấy việc quay trở lại, dường như đã trở thành một sự thật được định trước, loại say mê đó, loại bức thiết đó, dường như đã hóa thành ngọn lửa có thể đốt cháy toàn bộ lý trí trong lòng cô ta.


“Tôi có thể chọn không nói cho anh biết.” Tô Bạch mỉm cười và đáp.


“Không nói cho tôi?” Người phụ nữ duỗi ngón tay chỉ vào đầu mình: “Tôi có thể đoán ra cậu đang do dự điều gì, cậu đang lo lắng con trai cậu là tôi, sau này cậu sẽ không biết nên đối mặt với con trai cậu thế nào, nhưng cậu yên tâm, toàn bộ ký ức của tôi, toàn bộ sự tồn tại của tôi, đều sẽ phai mờ sạch trong quá trình chuyển thế.


Đó là một nhân cách mới, là một sự tồn tại mới, là một sinh mệnh mới, tôi cũng sẽ không nằm trong lòng cậu vừa nghe cậu ngâm nga, vừa chửi cậu là thằng đần độn từ trong đáy lòng đâu.


Con trai mà cậu yêu thương, vẫn sẽ là con trai của cậu như cũ.”


Tô Bạch lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không lo lắng chuyện này.


“Tôi không lo cái đó, tôi cũng không để ý thằng bé có thật sự là anh hay không.” Tô Bạch đáp một cách rất thẳng thắn.


“Nhanh chút đi, chọn cho tôi đi.” Ánh mắt của Huyết Thi nhìn Tô Bạch: “Cậu biết nếu đây đã là một vòng tròn, vậy cho dù cậu có cho tôi đáp án hay không, cho dù cậu có ngăn cản tôi hay không, thì tất cả chuyện này đề sẽ xảy ra.


Trong này, một người là cô gái mà cậu thích, một người có thể là nơi ra đời của con trai tương lai của cậu, đều là những sự tồn tại cậu không thể vứt bỏ, ồ không, đương nhiên cũng có thể là một người.”


Huyết Thi chỉ vào Huân Nhi, móng tay của anh ta đâm vào trong cổ của Huân Nhi, dưới cơn đau đớn mãnh liệt, Huân Nhi vốn đang trong cơn mê, mơ màng tỉnh lại, nhìn Tô Bạch đang đứng trước mặt mình, trong con ngươi mang theo vẻ nghi ngờ.


Tô Bạch, anh thật sự đã tới sao…?


Đây là suy nghĩ duy nhất trong ý thức mơ hồ của Huân Nhi vào lúc này.


“Là cô ta sao?” Huyết Thi dán mặt mình lên bả vai của Huân Nhi: “Là cô ta sao?”


Tô Bạch nhìn một màn này, không trả lời.


“Vậy không phải là cô ta rồi.” Huyết Thi đột nhiên bật cười: “Ha ha ha ha…”


Trong tiếng cười này tràn ngập một vẻ điên cuồng, tràn đầy một loại cuồng loạn, giống như tội phạm tử hình trước khi ra đi, lại nhận được một đặc xá, cũng giống như người ở trong sa mạc sắp chết khát lại nhìn thấy ốc đảo ở trước mặt vậy.


Sự điên cuồng của Huyết Thi, và Tô Bạch đối mặt với anh ta, đã hình thành một loại đối lập cực kỳ rõ ràng.


“Cô ta sẽ trở về thế giới hiện thực nhỉ.” Huyết Thi chỉ vào Huân Nhi và nói: “Mà thời gian ở thế giới hiện thực là không thay đổi, cho nên dựa theo lời nói trước đó của cậu, nếu tôi tiến vào bụng của cô ta, không có khả năng sẽ trở thành con trai trước đây của cậu. Vậy chính là con hồ ly này rồi.” Người phụ nữ quyền quý nhìn con hồ ly này với vẻ hơi trìu mến.


“Mày chính là cơ thể mẹ của tao sao?”


Tô Bạch nhếch khóe miệng cười: “Vậy bây giờ anh có thể gọi tôi một tiếng cha rồi đấy.”


Người phụ nữ quyền quý lắc đầu: “Việc trước kia đã được định sẵn rồi.”


“Thật sao?” Tô Bạch hỏi ngược lại.


Sau đó, tay của Tô Bạch đặt lên đầu con hồ ly, con hồ ly này còn chưa kịp bày ra một loại thái độ nịnh nọt một lần nữa, đã cảm giác được một loại báo động to lớn giáng xuống đầu.


“Phụt!”


Đầu của con hồ ly bị Tô Bạch trực tiếp bóp nát, máu tươi nhiễm lên tay hắn.


Tô Bạch duỗi bàn tay mình ra, vươn đầu lưỡi, liếm một vệt máu trên lòng bàn tay mình: “Được rồi, con trai tôi mất rồi.”


Người phụ nữ quyền quý đứng nguyên tại chỗ, trên toàn bộ gương mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng, dường như có hơi không dám tin chuyện mà Tô Bạch vừa mới làm.


“Cậu không sợ nhân quả báo ứng lên người con trai cậu sao? Cậu đã tự tay giết chết con trai cậu.”


“Tôi vốn không tin vào nhân quả.” Tô Bạch nở nụ cười: “Bởi vì nhân quả, tôi đã tận mắt nhìn thấy những thính giả cao cấp bị dọa sợ đến mức sụp đổ và tự sát ở trước mặt mình, nhìn thấy một tên đồng nghiệp bên cạnh vốn vô lại, không sợ trời không sợ đất quỳ trên mặt đất tự hại mình, nhìn thấy một người cha đứng ở bên đường, cho dù con trai mình sắp chôn thây trong biển lửa nhưng vẫn do dự, không ra tay cứu như cũ. Loại rác rưởi này, ai tin thì người đó xui xẻo, vậy còn tin làm gì.”


Tô Bạch vỗ tay, vẩy sạch máu còn sót lại trong tay đi, sau đó tiếp tục nói một cách rất tự tin: “Tôi và anh cược cái gì, đợi sau khi tôi rời khỏi thế giới chuyện xưa này, và trở về nhà, vẫn có thể nhìn thấy con trai bảo bối của tôi nhào vào lòng tôi gọi tôi là cha, mà anh, nói thật, trước đây tôi rất khâm phục anh, nhưng tôi thực sự thấy anh càng sống càng thụt lùi, cho dù anh chỉ là một nhân bản vô tính, nhưng chắc hẳn vẫn sẽ bị Phát Thanh thực sự soi ra được toàn bộ trạng thái và suy nghĩ trước khi chết của anh.


So với cái gọi là thân phận của thính giả cao cấp, tôi đột nhiên cảm thấy, một vài người hiểu rõ sự tồn tại của bản thân trong thế giới chuyện xưa, mà chọn đối đầu với Phát Thanh, cuối cùng bị loại bỏ, ngược lại, càng đáng yêu hơn, càng đáng kính hơn một chút.”


Chương 942

Bình Luận (0)
Comment