Chương 943
Buổi Trưa Đã Đến 1
Thi thể của hồ ly rơi xuống bên cạnh, không người nào để ý đến, cũng không người nào quan tâm, nó giống như một diễn viên quần chúng đang hết sức phấn khởi vì được đạo diễn gọi tới cho làm nhân vật chính, kết quả kịch bản lại đột nhiên thay đổi, đi diễn một tử thi ngay cả cử động cũng không thể động.
“Tôi đối với anh, có cảm xúc sợ hãi, cũng có tâm trạng đồng cảm.” Tô Bạch nhìn người phụ nữ quyền quý với vẻ rất bình tĩnh: “Nhưng tôi gần như vẫn luôn quên mất một sự thật. Anh thực ra là một kẻ đào ngũ, một người chạy ra từ nơi đó. Sau đó, anh tàn sát toàn bộ thính giả có thâm niên ở cảnh nội Thiểm Tây, anh cảm thấy anh rất uy vũ, anh cảm thấy anh rất lợi hại sao?”
Người phụ nữ quyền quý lạnh lùng nhìn Tô Bạch, chỉ có điều, sát khí của cô ta có hơn phân nửa đặt lên người Huân Nhi, ngay sau khi Tô Bạch đưa ra sự lựa chọn cho cô ta, cô ta chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
“Con người thực ra giống như con khỉ, luôn thích tìm kiếm vị trí của mình trong đám đông, nếu như mất đi cảm giác về vị trí của mình, sẽ trở nên do dự và nôn nóng, bất an. Con người cũng na ná như vậy, sau khi tìm đúng vị trí của mình, sẽ nhìn xuống dưới theo thói quen, xem kẻ lăn lộn đến thê thảm hơn mình, nhìn thấy người càng kém cỏi hơn mình, rồi có thể từ nơi đó nhận được một loại cảm giác thỏa mãn từ tận sâu trong nội tâm.
Anh chính là một người thất bại, là một người lưu vong, là một kẻ thua cuộc, tôi không biết mục đích anh giết chết nhiều thính giả ở Thiểm Tây, Tây An như vậy vào khi ấy là gì, nhưng loại cách làm đó của anh, theo quan điểm của tôi, phần lớn là một loại trút giận, một loại định vị lại vị trí của mình.
Đều đã lăn lộn đến vị trí thính giả cao cấp rồi, còn cần làm ra một loại chuyện ấu trĩ này nữa có, có thể thấy được sự tự tin của anh, tự tôn của anh, đã bị đả kích đến loại mức độ gần như lung lay sắp đổ.
Đây là con rối của anh, là nhân bản của Phát Thanh cho anh, nhưng cũng đã đủ cho thấy suy nghĩ của anh, tình cảm của anh, và… giá trị quan hiện tại của anh.”
Tô Bạch đột nhiên nghĩ đến mình đã nhìn thấy hình ảnh nhân bản của mình lúc trước, khi ấy, mình thậm chí còn chưa dung hợp với vũ khí bản mệnh, còn tính gì đến thính giả có thâm niên nữa.
“Ngoài ra, nhân bản vô tính của tôi cũng đẹp trai hơn nhiều.” Tô Bạch bổ sung.
“Soạt!”
Huân Nhi bị người phụ nữ quyền quý túm đến trước mặt, tay của cô ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt của Huân Nhi, cười bảo: “Tôi cần sự dạy bảo của cậu sao? Tôi thừa nhận tôi rất thích cậu, nhưng cậu của bây giờ, vẫn chưa có tư cách đứng chung nói chuyện ngang hàng với tôi đâu.
Ngay từ đầu cậu đã không dự định cưỡng chế ra tay, đó cũng là vì tôi biết rõ, cho dù cậu có ra tay, cậu cũng không có khả năng là đối thủ của tôi, tôi chỉ kêu cậu giúp tôi đưa ra một lựa chọn mà thôi.
Bây giờ cảm ơn cậu, đã giúp tôi đưa ra sự lựa chọn, cô gái này sẽ trở thành cơ thể mẹ của tôi, tôi không quan tâm có thành công hay không, tôi thậm chí còn không quan tâm tương lai của tôi là gì, nhưng ít nhất, bây giờ có cơ hội thử, tóm lại vẫn phải thử một chút, không phải sao?”
Tơ máu trên người Huân Nhi bắt đầu lưu chuyển, cô ta há miệng, phát ra tiếng kêu đau đớn, đồng thời, người phụ nữ quyền quý cũng hé miệng, một tia sáng đỏ bắt đầu từ từ kéo lên từ vị trí bụng cô ta, gần như sắp bay ra khỏi miệng.
Sự việc ập đến trước mặt, nhưng Tô Bạch đột nhiên phát hiện ra, mình thực sự không hoang mang như trong tưởng tượng của mình trước đó, cũng không khẩn trương và sợ hãi như vậy, toàn bộ mọi chuyện chỉ giống như một trò chơi.
Từ rất lâu trước đó, thực ra mình đã coi bản thân thành một nhân vật trò chơi có thể xuất hiện thêm một mạng bằng cách ném đồng xu vào máy trò chơi bên đường, tuy rằng đồng xu là thứ duy nhất, cũng là thứ không thể thay đổi hoặc mua, nhưng ngay khi đến cả mạng mình mà anh còn nhìn thoáng, có thể mang nó đi chơi trò chơi một cách tự do, vậy anh sẽ còn để ý đến bao nhiêu thứ khác nữa?
Nếu Huân Nhi chết, và nếu Sở Triệu chết, dựa theo quy tắc bình thường, chắc hẳn trên màn hình máy trò chơi ở bên đường sẽ xuất hiện hình ảnh “over”, sau đó mấy đứa bạn tốt ở bên cạnh sẽ nhìn nhau mà cười, trêu chọc một câu: “Cậu chết rồi.”
Sự việc thực ra có thể rất đơn giản, cũng có thể rất khiêm tốn, quanh co nhiều như vậy, suy nghĩ nhiều như vậy, ngay từ đầu nhìn thấy Huân Nhi chết trong bức tranh đó, đã mang lại phiền não cho mình trong suốt thời gian dài như vậy.
Ngay một khắc này, tất cả đều như hóa thành một hư ảnh, lượn lờ rồi tiêu tan.
Huân Nhi vô cùng đau khổ, cô ta có thể cảm giác được mạch máu trong cơ thể mình đều đang chống đỡ, mà một sinh mệnh sống sờ sờ lại sắp từ trong một cơ thể khác tiến vào trong cơ thể của mình.
Còn Tô Bạch lại vẫn đứng ở đối diện một cách lạnh lùng và bình tĩnh, thậm chí ngay cả thử cũng không thèm làm, mà cứ đứng ở đó như vậy, giống như đang xem một bộ phim hài châm biếm màu xám.
“Em muốn thế nào?” Tô Bạch mở miệng hỏi, vẫn rất bình tĩnh như cũ, cũng vẫn rất thản nhiên như xưa, như thể lúc này Huân Nhi không phải là người bị Huyết Thi khống chế cho sắp mang thai, mà là đang thảnh thơi ngồi trước mặt mình, xung quanh vang lên tiếng nhạc nhẹ, trước mặt đặt một ly cà phê thơm ngát: “Muốn trực tiếp chết đi như vậy, hay là mang thai?”
Tô Bạch lại đưa quyền lựa chọn cho Huân Nhi.
Sự ích kỷ và lạnh lùng của nhân tính được thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn trên người Tô Bạch vào lúc này.
“Ha ha, cậu ta nghĩ thông suốt rồi.” Người phụ nữ quyền quý dán sát mặt mình vào gương mặt của Huân Nhi và nói: “Đừng cảm thấy cậu ta ích kỷ, cũng đừng cảm thấy cậu ta tàn nhẫn, ngay khi cậu ta vừa mới một tay bóp nát đầu con hồ ly đó, thực ra, cậu ta đã nghĩ thông suốt rồi.”
Ánh mắt của người phụ nữ quyền quý nhìn Tô Bạch: “Có phải cậu chắc hẳn nên biết ơn tôi không?”