Chương 944
Buổi Trưa Đã Đến 2
Tô Bạch gật đầu, đáp: “Đúng vậy, tôi hẳn nên biết ơn anh.”
Quyền lựa chọn lại chuyển cho bản thân Huân Nhi.
Giống như trước khi tiến vào thế giới chuyện xưa, hai người cùng nhau tản bộ trên nền xi măng bên cạnh sông Hoàng Phổ, Tô Bạch đã giao quyền lựa chọn cho bản thân Huân Nhi. Khi đó đáp án của cô ta là cô ta muốn sống sót, nếu như không thể sống được, cũng hy vọng Tô Bạch có thể tiễn mình một đoạn đường ở đó.
Mà bây giờ, vẫn đến lượt cô ta đưa ra lựa chọn.
Thân là bạn bè, giữa Tô Bạch và Huân Nhi cho dù không phải là quan hệ tình nhân, nhưng tóm lại vẫn có một phần tình nghĩa như vậy.
Nếu em chọn mang thai sống sót, vậy, em phải chấp nhận loại đau khổ khi mang thai hộ này, thậm chí là nhục nhã, vì đây chính là lựa chọn của em.
Nếu em chọn chết, chọn không chấp nhận mà chọn đấu tranh, vậy, Tô Bạch sẽ ra tay, nhưng kết quả, thực ra đã được định sẵn, đây cũng là nguyên nhân khiến Tô Bạch vẫn luôn không ra tay. Bởi vì hắn đánh không lại.
Rất đơn giản cũng rất trực tiếp, nhưng cũng là một lý do hữu hiệu nhất: Không đánh được, hơn nữa thật sự không đánh lại được.
Huân Nhi hít một hơi thật sâu, dường như đang đưa ra một loại quyết định khó khăn từ trong đáy lòng, nhưng sau đó, cô ta vẫn dùng sức hạ cằm với Tô Bạch.
Cô ta muốn sống tiếp, để sống sót, cô ta bằng lòng chấp nhận bất cứ sự trừng phạt và đau khổ gì, chỉ cần có thể sống tiếp!
Tô Bạch tỏ vẻ mình đã biết, tiếp tục đứng nguyên tại chỗ.
“Cô gái, tâm tính không tồi.” Người phụ nữ quyền quý khen ngợi: “Tôi dường như đã nhìn thấy một Lệ Chi khác.”
Đây là một lời khen ngợi cực cao, nhưng lúc này nghe ra, lại chói tai như vậy.
Tô Bạch rất muốn biết, trên con đường vùng dậy, trước khi trở nên mạnh mẽ, có phải Lệ Chi cũng đã từng chịu đựng sự đau đớn và dày vò tương tự như vậy, mà Lệ Chi của khi ấy, đã đưa ra lựa chọn thế nào?
Ngay khi cơ thể đứa trẻ giống như phôi thai chui ra từ trong miệng người phụ nữ, phôi thai tản ta ánh sáng màu đỏ thẫm, trong nháy mắt khí tức của nó hoàn toàn bao phủ toàn bộ gian suối nước nóng này.
Tô Bạch giơ hai tay lên, tỏ vẻ mình sẽ không ra tay.
“Cậu sẽ ra tay.” Giọng nói của Huyết Thi vang vọng khắp xung quanh.
“Không, tôi chịu thua.” Tô Bạch mỉm cười, nói: “Nếu tôi không nhận thua, thì tôi đã bắt đầu làm thịt anh từ một khắc tiến vào nơi này ròi.”
“Làm? Tôi thích từ này đấy, đợi sau khi tôi tiến vào tử cung của cô ta, cậu có thể làm cô ta.”
“Đợi tôi giao sữa cho anh uống sao?” Tô Bạch thở dài một hơi, lắc đầu: “Trong lòng tôi, anh thật sự không có một chút hình tượng nào cả.”
“Ha ha.”
Phôi thai giống như một miếng rau câu khá lớn, trực tiếp trượt vào trong miệng của Huân Nhi.
Mà lúc này, Tô Bạch cũng đã cử động rồi!
“Phập!”
Giống như một luồng khí nổ tung ngay tại chỗ, cả người Tô Bạch giống như viên đạn trực tiếp phóng ta ngay tại chỗ, cách gần như vậy, tốc độ lại nhanh như vậy, cho nên dường như trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt Huân Nhi.
“Vút!”
Tơ máu đã sớm bày sẵn thế trận chờ quân địch ở xung quanh, đâm về phía đầu của Tô Bạch.
“Tôi lại gửi cậu những lời đã từng nói với bọn họ, đom đóm mà cũng dám tranh sáng cùng ánh trăng, cậu so với bọn họ, chẳng qua cũng chỉ lớn hơn một chút mà thôi, không có sự khác biệt về thể chất… hửm?”
Giọng nói của Huyết Thi đột nhiên dừng lại, bởi vì anh ta nhìn thấy Tô Bạch đối diện với đòn tấn công bằng tơ máu của mình, lại hoàn toàn không hề ngăn cản, mặc kệ cho vô số tơ máu đâm vào cơ thể hắn, mặc kệ cả người hắn bị đâm thành một tổ ong. Lúc này, linh hồn và cơ thể cũng đều vì vậy mà bắt đầu tan rã, nhưng Tô Bạch vẫn tiến tới, hắn thành công đến sát bên người huân Nhi.
“Phập!”
Bàn tay của hắn trực tiếp đâm thủng bụng cô ta.
“Á!” Huân Nhi phát ra một tiếng kêu thảm.
“Rắc!”
Một sự tồn tại trắng mịn và cứng cáp, bị Tô Bạch nắm trong lòng bàn tay, đó là phôi thai của Huyết Thi.
“Vô dụng thôi, vô dụng thôi, cậu vẫn không thay đổi được gì.”
Lúc này, giọng nói của Huyết Thi trong có vẻ rất vững vàng, bởi vì vô số tơ máu đã quấn Tô Bạch thành một cái diều, hơn nữa còn nhấc hắn lên.
Đối mặt với thế công của tơ máu, đối mặt với sự tồn tại và là một đối thủ đáng sợ, cách làm của Tô Bạch thực ra cũng không có nhiều. Nhưng cho dù là vào lúc này, tay trái của hắn vẫn xuyên thủng phần bụng máu thịt lẫn lộn ra Huân Nhi, vẫn nắm phôi thai Huyết Thi trong bụng thật chặt.
“Cậu vốn không nên chết, tôi cũng không muốn giết cậu, nói thật, tôi rất thích cậu.” Huyết Thi vẫn còn bị Tô Bạch nắm trong lòng bàn tay, nhưng không hề hoang mang một chút nào, bởi vì cục diện, thực ra vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta một cách rất vững vàng.
Cho dù cơ thể hắn đã sụp đổ, cho dù máu thịt đã tan đi hơn phân nửa, cho dù trên cơ thể đã lộ ra rất nhiều xương trắng, nhưng Tô Bạch vẫn dùng bàn tay đã hóa thành xương trắng của mình, tiếp tục nắm chặt phôi thai của Huyết Thi như cũ. Tiếng kêu thảm thiết của Huân Nhi không dứt bên tai, bởi vì trận đấu sức này, vị trí phần bụng của cô ta mở ra, cô ta có thể cảm giác được cơ thể mình dường như đang rách toác ra đầy đau đớn.
“Tôi rất tò mò, sự điên cuồng và cuồng loạn lần này của cậu, rốt cuộc có ý nghĩa gì, trước khi cậu thật sự bị tôi quyết định giết chết, có thể nói cho tôi nguyên nhân được không?”
Nửa gương mặt của Tô Bạch đã bong máu thịt, chỉ còn lại một non nửa gương mặt còn sót lại một miếng da, nhưng hắn vẫn đang mỉm cười, giống như trút được gánh nặng: “Bởi vì… ba tiếng đồng hồ… sắp hết rồi.”