Chương 948
Cuộc Gọi Của Sở Triệu 2
Dĩnh Oánh Nhi gọi một bát mì sợi nhỏ, còn Tô Bạch thì lại là bát lớn còn thêm một phần thịt bò. Khẩu vị của cô ta cũng không tốt cho lắm, cho nên phần lớn thời gian đều là cô ta nhìn Tô Bạch ăn từng ngụm lớn.
Khi mì sắp ăn xong, lại húp cạn nước dùng trong bát, Tô Bạch mới lau miệng một cách thỏa mãn, rồi rút một điếu thuốc ra.
Dĩnh Oánh Nhi chủ động cầm bật lửa mà Tô Bạch đặt trên mặt bàn, giúp hắn châm lửa.
Tô Bạch gật đầu với Dĩnh Oánh Nhi.
“Khi nào lại tới chỗ tôi tiếp nhận điều trị lần nữa vậy?” Dĩnh Oánh Nhi hỏi với vẻ hơi chờ mong.
“Qua một khoảng thời gian nữa đi, bây giờ đi, tôi đoán tôi thật sự không chống đỡ được mất.” Tô Bạch đáp lời một cách rất thành thực, trong đầu, hiển nhiên lại hiện lên trang phục nữ vương mà Dĩnh Oánh Nhi mặc trong lần điều trị đầu tiên của mình.
“Vậy cũng đáng tiếc thật, đúng rồi, văn phòng thám tử của anh vẫn còn mở chứ?”
“Sao đột nhiên lại hỏi thế?”
“Tòa nhà phía bên chỗ tôi xảy ra một vài vấn đề, có công ty làm việc muốn bao cả tầng mà tôi đang ở đó, dự định mua đứt hợp đồng cho thuê của chúng tôi, hơn nữa còn bồi thường với cái giá rất khá, tôi đã quyết định đồng ý đổi một văn phòng khác rồi.”
“Cô tới chỗ tôi đi, chìa khóa cứ trực tiếp hỏi quản lý nơi đó rồi lấy là được, khoảng thời gian này tôi chắc hẳn sẽ không về đi làm đâu.” Tô Bạch hỏi.
“Ồ, đại thiếu gia chính là như vậy, cho dù lưu lạc đến mức trên người ngay cả tiền ăn một bát mì sợi cũng không có, những vẫn không coi những thứ vì tiền đầy tục khí này ra gì như cũ.”
“Phá sản quen rồi.” Tô Bạch cười tự giễu, đứng dậy: “Tiễn tôi về đi.”
“Được.”
Hai người ra khỏi tiệm mì, bên ngoài ánh nắng vừa lên.
“Đợi sau khi tôi sắp xếp lại văn phòng xong, tôi dự định sẽ ra ngoài giải sầu.”
“Cũng được, tính đi đâu?” Tô Bạch hỏi một cách rất tùy tiện.
“Đại Lý, một bạn thân học đại học ngày trước của tôi mở một nhà trọ ở Đại Lý, tôi định qua đó ở tầm một tháng.”
“Thương Sơn Nhĩ Hải trong vòng một tháng, thực ra cũng sẽ nhìn chán ngán thôi.”
“Đó là nếu không có tâm trạng.”
Hai người vừa tiến vào trong xe, thì di động của Tô Bạch đã vang lên.
Đột nhiên, bàn tay của hắn hơi run rẩy, dường như có chút không dám cầm di động lên.
Dĩnh Oánh Nhi để ý thấy chi tiết này, nhưng cũng không nói gì cả, coi như không thấy gì, cũng không vội khởi động xe.
Trong phút chốc, ngay khi di động tiếp tục vang lên, Tô Bạch vẫn cầm nó lên, nhấn nút nghe: “Alo.”
“Tô Bạch, là tôi đây.” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của Sở Triệu.
Tô Bạch hé miệng, tiếp tục hỏi: “Sao vậy?”
Thực ra, hắn trên cơ bản trong lòng hắn đã biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà gào thét.
Tại sao, tại sao? Tôi đã tiến vào thế giới chuyện xưa làm ra nhiều chuyện như vậy, lẽ nào vẫn không có cách nào thay đổi được kết cục này sao?
Một loại cảm giác vô lực lan khắp cả người Tô Bạch.
“Huân Nhi, Huân Nhi xảy ra chuyện rồi.” Sở Triệu vội vàng bảo: “Tôi nhớ cô ấy tiến vào thế giới chuyện xưa sau tôi hai ngày, hôm nay tôi gọi điện cho cô ấy, kết quả mẹ cô ấy nghe máy, tôi hỏi Huân Nhi đang ở đâu, thì mẹ cô ấy lập tức bật khóc. Đợi sau khi mẹ cô ấy khóc xong, một người đàn ông ở bên cạnh cầm điện thoại mắng tôi, nói con gái ông ta đã xảy ra tai nạn giao thông, qua đời hơn nửa năm rồi, tại sao tôi còn cố tình gọi điện thoại qua đây, cố tình kích động vợ ông ta.
Đó là cha mẹ của Huân Nhi, bọn họ nói sau khi Huân Nhi qua đời vẫn luôn giữ di động của cô ấy, mỗi ngày đều nạp điện, còn mang theo bên người để tưởng niệm.
Tôi vừa đi kiểm tra trong vòng bạn bè, vòng bạn học, và một vài vòng xã giao trên mạng của các bộ ngành chính phủ có liên quan đến Huân Nhi, từ thông tin ở đó phản ánh, theo quan điểm của bọn họ, Huân Nhi thực sự đã qua đời từ nửa năm trước rồi, rất nhiều bạn học và đồng nghiệp đều gửi văn chia buồn với cô ấy vào vòng bạn bè.”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Tô Bạch hỏi, giọng nói có hơi lạnh lùng, bởi vì Sở Triệu đang nói dối mình.
“Tôi đang ở trên đường, tôi không biết cậu đang ở đâu.”
“Tôi đang ở bên cạnh trường học đường Hòa Bình, lát nữa tôi sẽ ở bên cửa trường học đợi cậu.”
“Được, tôi sẽ lập tức qua đó.”
Tô Bạch cúp máy, điếu thuốc trong tay đã cháy hơn phân nửa, tàn thuốc rơi vào trong xe của Dĩnh Oánh Nhi, hắn duỗi tay nhẹ nhàng phủi tàn thuốc, nói với vẻ hơi áy náy: “Xin lỗi, làm bẩn xe của cô rồi.”
“Không sao.” Dĩnh Oánh Nhi mở khóa cửa xe.
Tô Bạch đẩy cửa xe rồi bước xuống.
“Vậy tôi đi trước nhé.” Dĩnh Oánh Nhi nói với Tô Bạch đứng ở bên ngoài xe: “Lần sau nếu muốn đa sầu đa cảm, có thể tiếp tục hẹn tôi.”
Tô Bạch vẫy tay với cô ấy, đối phương cũng khởi động xe rời đi.
Ngay sau khi chiếc xe của cô ấy rời khỏi nơi này, Tô Bạch bóp đầu lọc trong lòng bàn tay hắn, sau đó mở tay ra, thả đầu lọc rơi xuống đất.
“Tôi nói thằng nhóc nhà cậu này, sao lại không có giáo dục như vậy hả, tôi tốn cả buổi sáng dọn sạch hai lần, mà lần này cũng xuất hiện đầu lọc mới.” Một bác gái lao công cầm chổi và xẻng hốt rác hô với Tô Bạch một cách rất không khách sáo.
“Xin lỗi, không có lần sau đâu.” Tô Bạch nói.
“Còn muốn có lần sau nữa à.” Bác gái lao công vừa quét đầu lọc vào xẻng vừa muốn ngẩng đầu tiếp tục dạy dỗ thanh niên này vài câu, lại phát hiện ra người trẻ tuổi vừa rồi còn đứng trước mặt mình, lại đột nhiên biến mất, bà ta nhìn xung quanh cũng không thấy có bóng người nào.
Bác gái lao công tháo găng tay, xoa mắt mình, rồi nói với vẻ hơi sợ hãi: “Quỷ chết yểu rồi, mấy ngày này toàn thức đêm xem phim, khiến ban ngày ban mặt cũng xuất hiện ảo giác.”