Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 947 - Chương 947 Cuộc Gọi Của Sở Triệu 1

Chương 947

Cuộc Gọi Của Sở Triệu 1


Dĩnh Oánh Nhi lái là một chiếc Sedan màu trắng, khi tiến vào con đường này thì giảm tốc độ xuống, sau đó rất nhanh đã tìm được Tô Bạch đang đứng ở bên đường, nhìn ra xung quanh, có chút cà lơ phất phơ giống như một tên lưu manh nhỏ.


Chiếc xe dừng lại, cửa kính xe hạ xuống, tay trái của Dĩnh Oánh Nhi chống lên cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn Tô Bạch ở bên ngoài với vẻ hơi hứng thú.


“Sao thế?” Tô Bạch quay đầu, mở cửa xe rồi ngồi vào vị trí phụ lái.


“Cảm thấy bộ dáng vừa rồi của anh rất đáng yêu.” Dĩnh Oánh Nhi mỉm cười, bảo: “Hóa ra một người đàn ông vẫn luôn rất nghiêm túc, luôn rất lạnh lùng, khi đột nhiên thả lỏng, lại có sức hút lớn như vậy.


“Ồ.”


Tô Bạch nhìn đồ mà Dĩnh Oánh Nhi mặc là một bộ đồ văn phòng màu trắng, tuy rằng vóc dáng đẹp đó vẫn không có cách nào che lấp được phía sau bộ quần áo, nhưng vẫn kém quá nhiều so với loại cảm giác mà Tô Bạch đã nghĩ đến trước đó, cho nên khó tránh khỏi có hơi thất vọng.


Đối với Dĩnh Oánh Nhi mà nói, đọc hiểu nội tâm người cũng không khó, đây vốn là chuyên ngành chính của cô ấy, thậm chí, cô ấy còn làm giảng viên môn tự chọn tâm lý học ở một trường đại học tại Thượng Hải, hơn nữa, đọc hiểu tâm thái của một người đàn ông dưới tình trạng này, dường như lại càng đơn giản hơn, đại đa số nữ giới có tâm tư bình thường một chút, gần như vào thời điểm này đều có thể trở thành một “người kiểm soát.”


Sự theo đuổi tình dục của nam giới và sự nắm giữ tình dục của bản thân nữ giới, tạo thành một loại quan hệ thấu hiểu nhau giữa hai giới tính trong suốt mấy nghìn năm thậm chí là hàng chục nghìn năm, đương nhiên ở đây cũng có một chút nhạc đêm nhỏ với khẩu vị đặc biệt, ví dụ như nam nam, ví dụ như nữ nữ, hoặc là nhu cầu của nữ giới vượt quá đàn ông, nhưng về quan điểm cơ bản, vẫn là duy trì nhu cầu của nam giới và sự cho đi có chọn lọc của nữ giới.


“Anh giục gấp như vậy, nên tôi cũng không kịp thay quần áo.” Dĩnh Oánh Nhi nhún vai với vẻ hơi bất đắc dĩ, sau đó duỗi tay chỉ vào đôi môi đỏ của mình: “Anh xem, ngay cả son môi cũng chưa lau đây này.”


“Vậy thì đi tìm tiệm gia đình ăn bữa sáng rồi chở tôi về đi…”


Tô Bạch còn lời vẫn chưa nói xong, đã nhìn thấy Dĩnh Oánh Nhi lôi một chiếc túi tiện lợi màu trắng bên dưới ghế ngồi, rồi lấy một đôi tất chân màu đen, cùng giày da và một ít nội y với phong cách rất mảnh từ trong ra.


Cửa sổ xe đã đóng lại, Dĩnh Oánh Nhi nhìn hắn và nói: “Cũng may màng cửa sổ xe của tôi có thể hoàn toàn ngăn cản tầm nhìn của người ngoài, tôi sẽ thay ở đây vậy.”


“Có cần tôi xuống xe không?” Tô Bạch vừa nhìn người ta, vừa hỏi.


“Nếu anh không chống đỡ nổi, thì có thể ngồi trong xe của tôi, thành thật mà nói, cho dù là ở trường học hay là ở trong văn phòng của tôi, tôi thường phải ứng phó với một vài người khác giới có hứng thú với cơ thể tôi. Điều này khiến tôi rất buồn phiền, có đôi khi cũng sẽ tức giận, từ chối làm sao cho hợp lý hơn nữa không để bọn họ khó xử, dường như đã trở thành bài học thực tiễn đầu tiên về phương diện tâm lý học của tôi.


Nhưng đối mặt với anh, tôi thực sự có một loại thôi thúc muốn chủ động giao mình cho anh, không cần anh phải chịu trách nhiệm, không cần anh mang bất cứ gánh nặng tâm lý nào, tôi cũng sẽ không vừa khóc vừa gào thét muốn làm mẹ kế của con trai anh.”


Tô Bạch hít một hơi thật sâu, rồi lại từ từ phun ra, hắn nghiêng người, nhìn người phụ nữ khéo léo trước mặt từ từ cởi quần áo, rồi lại nhìn cô ấy mang đôi tất chân và giày da vào một cách thong thả, trong suốt toàn bộ quá trình lại lộ ra một loại vẻ đẹp cực kỳ tao nhã.


Cô ấy thực ra hoàn toàn có thể đi chụp quảng cáo nội y, cho dù là động tác hay là hình thái, đều đúng vừa vặn.


Đợi sau khi thay xong quần áo, một Dĩnh Oánh Nhi lộ ra vẻ hoang dã, với dáng vẻ hấp dẫn lại xuất hiện trước mặt Tô Bạch.


Tô Bạch duỗi tay, nhẹ nhàng ngoắc với cô ấy: “Đẹp đến mức tôi không nhịn được mà sắp hỏng rồi đây.”


Dĩnh Oánh Nhi vươn đầu lưỡi, rất chủ động mút ngón tay này của Tô Bạch vào trong miệng mình, sau khi thực sự phát hiện ra trong ánh mắt của Tô Bạch quả thực không có một chút suy nghĩ xấu xa nào, cô ấy mới nhả ngón tay của hắn ra với vẻ lưu luyến.


“Rõ ràng vẫn còn nhát gan, tại sao phải viện cớ cho mình chứ?” Dĩnh Oánh Nhi nhìn chằm chằm vào Tô Bạch với ánh mắt chờ mong: “Thực ra, đây cũng là một loại bệnh tâm lý của anh, anh biết chứ?”


“Nói nghe xem.”


“Quá mức bủn xỉn với cảm xúc lại thêm bệnh tinh thần sạch sẽ cực cao, anh không bằng lòng làm loại chuyện đó với người phụ nữ mà anh không vừa mắt, nhưng với loại phụ nữ mà anh thấy thuận mắt đó, anh lại sợ sẽ xảy ra quan hệ về mặt xác thịt, sau đó sẽ xuất hiện vướng bận gì đó, chắc hẳn gần mấy năm nay mới có đi, những người phụ nữ trước đó của anh chắc hẳn sẽ không ít.”


“Xem ra vấn đề tinh thần của tôi lại nhiều thêm một cái rồi.” Tô Bạch cảm thán, đáp.


“Anh muốn ăn gì?” Hai tay của Dĩnh Oánh Nhi đặt lên vô lăng và hỏi.


“Ăn mì.”


“Phì.” Dĩnh Oánh Nhi nhẹ nhàng phun một ngụm nước miếng với Tô Bạch.


Trong quán mì, Tô Bạch và Dĩnh Oánh Nhi ngồi đối diện, với trang phục lúc này của cô ta, quả thực rất khó khiến những thực khách nam giới khác ở xung quanh không lén lút nhìn vài cái, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, người phụ nữ này cũng không phải là đối tượng có thể tùy tiện bắt chuyện và phát triển gì đó, túi của cô ấy, quần áo của cô ấy và khí chất cả người cô ấy, quả thực khiến người có một loại sợ hãi, tự mình biết mình.


Chương 947

Bình Luận (0)
Comment