Chương 946
Nhiệt Độ Cuộc Sống 2
Nhìn những người trẻ tuổi vội vàng trước mặt, bọn họ có nơi để ở, cách vị trí làm việc của mình có khả năng còn phải ngồi tàu điện gần hai tiếng, nói cách khác, mỗi ngày bọn họ đều có gần bốn tiếng, là tốn trên con đường đi làm và tan làm, bởi vì càng thuê nhà ở bên ngoài, hiển nhiên lại càng rẻ hơn một chút.
Ở đây không có đáng giá hay không gì, cũng không cần đi thảo luận xem nó có đáng giá hay không, có lẽ, trong bọn họ, có rất nhiều người có thể chọn trở về quê nhà của mình và tìm một công việc ổn định, những viên chức già, dựa vào quan hệ trong nhà tặng quà để tiến vào một vài đơn vị hành chính sự nghiệp. Nhưng cuộc sống, có lẽ chính là một loại dày vò, mất đi ý tứ dày vò này, dường như cuộc đời cũng sẽ mất đi phần lớn ý nghĩa. Bọn họ bảo vệ lòng tự tôn mỏng manh của mình một cách thật cẩn thận, khổ cực tiến lên từ trong tầng lớp thấp ở thành phố lớn đã lây nhiễm trào lưu tư tưởng tôn thờ đồng tiền, hóa mình thành những mạch máu rất nhỏ bé đến mức gần như không nhìn thấy để dung hợp vào trong thành phố này, lại rất khó thật sự kêu một thành phố vốn lạnh lùng trở nên ấm áp hơn một chút xíu.
Khóe miệng của Tô Bạch lộ ra một nụ cười mỉm, đúng vậy, hắn đang cười nhạo bọn họ, cười nhạo những người trẻ tuổi này, cũng chính vào đúng lúc này, Tô Bạch không cần phải bôn ba vì sự sống, ngay khi những người khác còn đang vội vàng xuất phát, thì mình còn có thể đứng ở nơi này, châm một điếu thuốc một cách thảnh thơi, cũng đã đủ để hắn thu hút ánh mắt mang theo hút hâm mộ của những người đi làm đó.
Nhưng ai có thể biết được, người thanh niên đứng bên đường hút thuốc không mang theo chút hoang mang, dường như đã tách biệt khỏi nhịp độ nhanh của thành phố này, vừa mới trải qua một trận đấu tranh giữa sự sống và cái chết, mới trở về từ thế giới chuyện xưa chứ?
Thuốc hút được một nửa, Tô Bạch đã cảm thấy thỏa mãn rồi, hắn đứng dậy, chuẩn bị rời đi, hắn nhớ trước đó mình đỗ xe ở bên một con đường gần dây, đồng thời, tay phải của hắn nhẹ nhàng giơ lên, vẫy về phía trời.
“Cảm ơn điếu thuốc của mày.”
Cảm ơn Phát Thanh đã khôi phục lại thuốc lá, để mình sau khi kết thúc thế giới chuyện xưa, còn có thể hút một điếu.
Hắn không nhìn thấy xe của mình đâu, có lẽ đã bị cảnh sát giao thông gọi xe đến kéo đi rồi. Nói như vậy, thời gian ba tiếng trong phần thưởng của mình, thực ra là chỉ thời gian ba tiếng mình từ trên đó nhảy xuống mới bắt đầu tính, cũng không phải chỉ thời gian ở thế giới hiện thực, có lẽ, trong nhận định của Phát Thanh, ngay khi mình nhảy từ trên đó xuống, mới được tính là mình tiến vào trong chuyện xưa chân chính, thời gian mới có thể bắt đầu tính toán.
Nhưng ở đây cũng có chút không ổn, nếu trong thế giới hiện thực mới chỉ qua ba tiếng đồng hồ, vậy xe của mình cùng lắm chỉ bị dán một phiếu, nhưng bây giờ ngay cả xe cũng mất luôn.
Hắn ngồi xuống bên vệ đường, nhét đầu lọc vào trong khe hở đường ống nước ở dưới chân một cách rất khống có tố chất, sau đó lại lôi di động của mình ra: “Thằng nhỏ vẫn ổn chứ?” Tô Bạch gửi một tin nhắn wechat cho mập mạp.
Mập mạp vẫn chưa trả lời, phỏng chừng còn đang ngủ.
Tô Bạch lại chuyển qua gửi một tin cho hòa thượng, đại khái năm phút sau, hòa thượng trả lời, là hình ảnh bé con đang dựa sát vào Cát Tường ngủ say.
“Cậu về rồi sao?” Hòa thượng gửi tin nhắn hỏi.
“Ừm, đã về rồi.”
“Về rồi thì tốt.”
Di động không ngừng xoay vòng trong đầu ngón tay, lúc này, hắn đột nhiên nhớ ra phải ăn một bữa sáng trước đã, thằng nhóc vẫn bình an vô sự, thì hắn yên tâm rồi. Về phần Huân Nhi và Sở Triệu, chắc hẳn vẫn chưa ra khỏi thế giới chuyện xưa được, còn như bọn họ có thể sống sót ra ngoài hay không, tạm thời không quan tâm trước.
Hắn định gọi xe, lại đột nhiên cảm thấy có chút kỳ cục, ngồi xe taxi hoặc là xe tốc hành lại có hơi đại lãn quá, tuy rằng đối với hắn mà nói, Thượng Hải chỉ là một thành phố mà mình tạm trú, ừm, có lẽ nghiêm túc xét về mặt ý nghĩa, đối với cơ thể mình, mình vốn cũng chỉ mang thân phận một người tạm trú, nhưng nếu đã vừa mới ra khỏi thế giới chuyện xưa, nếu đã vất vả lắm mới có loại không khí buồn bã này, vậy thì cứ để bầu không khí này duy trì lâu thêm một chút đi.
“Tôi đói rồi, mời tôi ăn sáng đi.” Tin nhắn này, Tô Bạch gửi cho Dĩnh Oánh Nhi.
Rất lâu không người trả lời.
Tô Bạch nở nụ cười, đứng dậy.
Bỏ đi, không quái dị nữa, gọi xe trở về ngủ thôi.
Cũng đúng lúc này, di động lại hơi rung lên: “Anh đang ở đâu?”
Tô Bạch gửi định vị qua, sau đó kèm theo một câu: “Ăn mặc ưa nhìn một chút.”
“Tôi nói này đại thiếu gia, rốt cuộc cậu trên đói hay là dưới đói.”
“Vào buổi sáng đầy thương cảm này, không thích hợp nói chuyện tục tĩu một cách trắng trợn.”
“…” Dĩnh Oánh Nhi.
“Tôi thích đôi tất chân màu đen phối với giày da đó của cô.” Tô Bạch nghĩ ngợi một chút, lại gửi tin qua.
Sau đó nhét điện thoại vào trong túi.
Hai tay hắn cắm vào trong túi quần, vừa vặn một nữ nhân viên công sở vừa vội vàng chạy đến bên trạm tàu điện, vừa cầm hộp trang điểm đánh lên mặt, lướt qua trước mặt Tô Bạch.
“Huýt…”
Tô Bạch huýt sáo một tiếng với cô ta.
Nữ nhân viên công sở có gương mặt xinh đẹp lạnh lùng trừng mắt nhìn tên lưu manh mới sáng sớm nay đã gặp phải này, ngay khi cô ta nhìn thấy gương mặt tuấn tú, hơn nữa còn góc cạnh rõ ràng đó, chẳng hiểu sao cơn giận trong lòng lại không thấy đâu nữa, khóe miệng lộ ra một độ cung nhỏ, chỉ có điều, bước chân của cô ta cũng không dừng lại, mà tiếp tục vội vàng rời đi.
Lúc này, cuộc sống dường như có nhiệt độ mới.