Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 950 - Chương 950 Tâm Tư Phức Tạp Của Thành Phố 2

Chương 950

Tâm Tư Phức Tạp Của Thành Phố 2


Ngay khi Tô Bạch và Sở Triệu cùng nhau đi lên đó, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy, toàn bộ mọi thứ ở nơi này hoàn toàn giống y như đúc với cảnh tượng đã hiện ra trong bức tranh trong ký ức của mình ngày trước.


Thậm chí, mỗi một chiếc lá còn sót lại chưa được quét đi, thậm chí khi băng qua hàng bia mộ thứ ba vừa vặn có cơn gió thổi tới, tất cả đều không hề khác với trong trí nhớ chút nào.


Mình nỗ lực nhiều như vậy, cho dù cuối cùng còn liều mạng mình đi tính kế Huyết Thi từng giây phút một, kết quả là, ngay cả quỹ đạo được định trước của một chiếc lá cũng không thể thay đổi, đây thật sự là việc khiến người đau lòng mà.


“Đây là mộ của Huân Nhi.” Sở Triệu chắc hẳn đã có được vị trí ngôi mộ từ phía người nhà của cô ta.


Tô Bạch dừng lại, nhìn ngôi mộ đó thật cẩn thận, bia mộ còn hơi mới, trong bức ảnh, người ấy cười tươi như hoa. Hắn đột nhiên nghĩ đến yêu cầu của Huân Nhi đối với mình, đó chính là nếu cô ta chết trong thế giới chuyện xưa, Tô Bạch phải chịu trách nhiệm giúp cô ta chọn một bức ảnh ưa nhìn để dán lên bia mộ.


Bức ảnh này rất đẹp.


Người chết như đèn tắt, Tô Bạch chậm rãi ngồi xổm xuống trước bia mộ, duỗi tay vuốt ve góc cạnh của tấm bia, không còn cảm giác được độ ấm của người ấy nữa, trong xúc cảm cũng chỉ còn lại lạnh giá.


Cô gái biết mỉm cười, đứng ở nơi đó đón mình xuống máy bay, cô gái không ngại làm mẹ kế của con trai mình, cô gái sẽ tới làm cơm cho mình. Khi con nhỏ thích ở bên cạnh mình, kéo mình đi chơi Counter Strike đã mất rồi.


“Tôi không biết khi nào tôi cũng sẽ chết.” Sở Triệu nói với vẻ rất buồn rầu.


Bây giờ cậu sắp chết rồi.


Câu nói này hiện lên trong lòng Tô Bạch, vốn dĩ, hắn cũng không có dự định ra tay giết Sở Triệu, nhưng dường như là tức cảnh sinh tình, hoặc có lẽ là thấy ghê tởm đối với lời tự hỏi này của Sở Triệu. Tóm lại, người này rõ ràng đang che giấu chuyện gì đó, bây giờ Tô Bạch thật sự có một loại thôi thúc muốn vặn nát đầu anh ta.


Từ đầu đến cuối, từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, Tô Bạch đều không phủ nhận mình là một vật cảm tính, có rất nhiều khi sự việc đến đầu, thì một chút lợi hại, một chút sự trừng phạt đều bị hắn đáp ra sau đầu.


Ngay khi Tô Bạch từ từ đứng dậy, Sở Triệu còn đang tự lầm bầm: “Cho nên, tôi cũng đã chọn một bia mộ cho mình rồi, ở ngay bên cạnh này.”


Tô Bạch hơi nhíu mày, nhìn sang bên cạnh, hắn trông thấy một bia mộ mới tính, phía trên chính là ảnh của Sở Triệu, bức ảnh được Sở Triệu mặc đồ chụp, rất có tinh thần, cũng rất rực rỡ.


“Mà cái này, là dành cho anh đấy, Tô Bạch.”


Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau Tô Bạch, hắn quay phắt đầu lại, vừa rồi, hắn hoàn toàn đắm chìm trong thương cảm, thậm chí còn không hề phóng ý thức của mình ra quét xung quanh. Cho nên ngay khi người phụ nữ này bước đến phía sau mình, mãi cho đến lúc nói chuyện, Tô Bạch thật sự mới phát hiện ra sự xuất hiện của cô ta.


Huân Nhi mặc một bộ lễ phục màu đen, trên đầu cài một bông hoa màu trắng, trên cổ treo một chuỗi vòng cổ ngọc trai màu trắng, đang nhìn Tô Bạch mới vẻ mặt mỉm cười.


Tất... tất cả chuyện này, rốt cuộc là sao?


Tô Bạch có hơi sững sờ, thậm chí ngay vào lúc này, hắn đột nhiên có chút suy nghĩ chập mạch, bởi vì một màn trước mắt, hoàn toàn đã đâm đổ toàn bộ xây dựng tâm lý trước đó của hắn.


Ngược lại, không phải vì màn “chết rồi sống lại” của Huân Nhi tạo thành bất ngờ to lớn như vậy cho Tô Bạch, mà là Tô Bạch dường như nhìn thấy, tương lai đã xuất hiện một dấu vết thay đổi.


Tuy rằng, hình ảnh vẫn là hình ảnh giống y như đúc đó, dường như chẳng có gì thay đổi, nhưng Tô Bạch lại có loại dự cảm, thực ra đã thay đổi rồi.


“Lời nói dối mà Sở Triệu bịa ra, anh chắc chắn không nhìn thấu được, bởi vì trên cơ bản, anh không xem vòng bạn bè, cũng không xem những phần mềm nói chuyện xã hội khác, thực ra nếu như tự anh đi kiểm tra, sẽ phát hiện ra Sở Triệu đang lừa anh.”


Huân Nhi đi tới trước mặt Tô Bạch, dường như rất hài lòng với vẻ khiếp sợ lúc này của hắn.


Ngay sau đó, mặt của Huân Nhi dán lên ngực của Tô Bạch.


“Em đã chọn sẵn ba mộ địa cho ba người chúng ta, tuy rằng bây giờ mối quan hệ của chúng ta càng lúc càng mờ nhạt, nhưng em hy vọng sau này nếu có một ngày, sau khi chúng ta lần lượt chết đi, vẫn có thể làm hàng xóm của nhau, giống như lúc trước ấy, cùng nhau nói đùa, cùng nhau chơi, cho dù làm quỷ, cũng cùng nhau bay ra khỏi nghĩa trang, đi ăn xiên nướng, uống rượu bia ở sạp đồ nướng ven đường được bày ra vào buổi tối.”


Tô Bạch ngẩn người, hắn nhìn thấy, vị trí gần với góc bên trái mộ của Huân Nhi chính là bia mộ của mình.


Sau đó, cô ta cố tình đè thấp giọng nói, nói với vẻ hơi tức đến nghiến răng nghiến lợi.


“Còn nữa, tên khốn nạn nhà anh, vậy mà khi ấy còn duỗi tay thọc vào bụng người ta, sau này, lỡ như một ngày nào đó anh uống say rồi, cho dù người ta muốn nhân cơ hội làm gì đó với anh, có phải anh cũng sẽ vì bóng ma tâm lý đã để lại đó, mà trực tiếp không lên được nữa hay không?”


“Có thể đấy.” Tô Bạch cúi đầu xuống, muốn tìm môi của Huân Nhi theo bản năng, hắn nhớ hương vị đôi môi của Huân Nhi lần trước.


“Hừ.”


Huân Nhi đẩy Tô Bạch ra, chỉ vào Sở Triệu và bảo: “Ồ, người nào đó ở bên cạnh lén cười lâu như vậy, đã cười đủ chưa?”


“Chưa.” Sở Triệu vừa lau nước mắt, vừa tiếp tục cười.


Vào lúc này, ba người dường như thật sự có loại cảm giác đã trở về quá khứ.


Chương 950

Bình Luận (0)
Comment