Chương 951
Cậu Ta Đã Về Rồi 1
Cuộc sống bình yên tươi đẹp, thường là sau khi cảnh còn người mất, mới càng ngày càng cảm thấy đáng quý. Giống như vì phát hiện ra mình đã đánh mất nó, mới có thể kết nối nó với một loại không nỡ mờ nhạt trong nội tâm, mà khi anh sở hữu lại thường không cảm giác được, hiển nhiên không thể nói đến quý giá bao nhiêu.
Sự lựa chọn của mỗi một người, con đường của mỗi một người đều khác nhau.
Huân Nhi đã không còn là cô gái ngọt ngào xinh đẹp như trong ấn tượng của Tô Bạch ngày trước. Có lẽ, trước khi cô ta tiến vào thế giới chuyện xưa và trở thành thính giả, cô ta đã thay đổi rồi.
Trở thành một tùy viên quân sự ở đại sứ quán tạm trú tại nước ngoài, trong thế giới hiện thực, đi đến được vị trí này ở tuổi tác đó, đã được xem là có tương lai tuyệt vời, thành tích ưu tú rồi so với Tô Bạch khi ấy còn ngồi hưởng thụ cuộc sống của đại thiếu gia hưởng hoa hồng từ tập đoàn, thực ra ở một mức độ nhất định, Huân Nhi còn trưởng thành sớm hơn mình nhiều.
Chỉ có điều, hai người đều rất ăn ý, vẫn luôn duy trì mối quan hệ của cả hai trong khoảng thời gian vô lo vô nghĩ chỉ mới hơn mười tuổi, khi cuộc sống chỉ như thuở ban đầu gặp gỡ.
Giống như ngày trước, Tô Bạch lái chiếc xe sang trọng mới đổi, dẫn theo Sở Triệu và Huân Nhi ra ngoài hóng gió, sau đó lại đỗ xe ở đầu ngõ nhỏ, ba người kéo ghế nhựa, ngồi xuống uống bia và ăn ngấu nghiến đồ nướng một cách rất mất hình tượng.
Huân Nhi xinh đẹp có khí chất, Tô Bạch là cậu chủ hào phóng, Sở Triệu thích nói chêm vào chọc cười, ba người quấn lấy nhau một cách vô tư lự.
Có đôi khi, Sở Triệu sẽ trêu chọc Tô Bạch ngoài đổi xe ra, có thể bao dưỡng mấy thần tượng nhỏ mà anh ta khá thích gần đây hay không, Huân Nhi thì lại nói móc cha Sở Triệu vẫn tiếp tục gây áp lực ép bắt anh ta vào trường cảnh sát, mà anh ta lại không dám phản kháng. Tô Bạch thì lại thở dài, Huân Nhi bởi vì nguyên nhân thân phận mà không thể đeo châu báu quý giá mà mình tặng cô ta đến đơn vị.
Lúc này, ông chủ sạp hàng ăn vỉa hè thường sẽ cười ha ha, bưng một mâm đồ nước và một két bia tới, nhìn ba thanh niên nhỏ đang ở trong quán của mình, vừa chém gió vừa ăn đồ ăn, còn mình thì lại châm điếu thuốc, tranh thủ lúc rảnh rỗi, lén lút nhân lúc bà nhà mình không ở đây, mà nghĩ về mối tình đầu của mình với vẻ mặt thương cảm, khi ấy mối tình đầu có dáng dấp tuyệt đẹp, có phải bây giờ cũng đã bị cuộc sống nung đúc thành thắt lưng thùng phuy như bà nhà mình hay không?
Cho dù là sau này, cùng với một mình Tô Bạch đi học đại học ở Nam Kinh, Huân Nhi tiến vào thực tập ở bộ ngoại giao, Sở Triệu cũng ngoan ngoãn vào trường cảnh sát, hơn nữa còn tốt nghiệp làm một cảnh sát trước cả Tô Bạch, nhưng ba người vẫn thường tìm cơ hội để tụ tập.
Ngay khi trong một lần nói chuyện, Tô Bạch nói hắn muốn giết người, Huân Nhi và Sở Triệu đã hơi say, lập tức giơ cao cốc rượu của mình, cụng vào nhau, một người theo đuổi cảm giác kích thích hoặc là cảm giác được vấn đề tâm lý của Tô Bạch, cho nên có hơi đau lòng muốn giúp đỡ, người khác thì lại xuất phát từ tâm lý phản đối nghề cảnh sát mà gây chuyện.
Cuộc sống, cần sự kích thích, bởi vì người giống như sinh vật thể xốp, nếu như sóng yên biển lặng, anh thậm chí sẽ không cảm thấy mình còn đang sống. Ngay khi một chiếc kim đâm vào cơ thể anh, khiến cả người co quắp, ngoại trừ mang đến cơn đau đớn cho anh ra, còn mang đến cho anh sự tự tin rằng anh còn đang sống.
Có lẽ, loại cuộc sống này, vốn có thể tiếp tục kéo dài, cho dù câu lạc bộ giết người xảy ra vấn đề gì, nhưng dựa vào mối quan hệ trong nhà ba người, áp chế xuống cũng không phải vấn đề lớn, nhưng ngay sau khi Phát Thanh tiến vào trong cuộc sống của ba người. Tất cả mọi chuyện đều xuất hiện sự thay đổi to lớn.
Sự ích kỷ của nhân tính, yếu điểm của nhân tính, một mặt tệ hại của bản chất con người được phóng to bởi Phát Thanh, thứ tốt đẹp sẽ biến thành càng lúc càng mơ hồ, khiến mối quan hệ và tình cảnh của ba người hiện tại, thực ra cũng là một chuyện hợp tình hợp lý.
Chỉ có điều, điều này cũng không ngăn cản lúc này, Tô Bạch đứng trong nghĩa trang nhìn bia mộ của mình, Huân Nhi, và Sở Triệu xếp sát bên cạnh nhau, thực ra cũng như Huân Nhi đã nói, có lẽ, chỉ có đợi sau khi ba người lần lượt nối tiếp nhau chết đi, rồi lại làm hàng xóm ở nơi này, mới có thể tìm lại sự tốt đẹp và đơn thuần ngày trước, về phần hiện tại, rõ ràng đã có chút không có khả năng rồi.
“Đi ăn đồ nướng đi.” Sở Triệu đề nghị: “Coi như để chúc mừng chúng tôi thuận lợi hoàn thành một thế giới chuyện xưa.”
“Vậy thì đến quán mà trước kia thường đến đi, đã rất lâu rồi chưa đi.” Huân Nhi nói.
Xong, hai người đều nhìn Tô Bạch, rõ ràng, có hơi lo lắng hắn sẽ từ chối theo thói quen thường, dù sao thì một, hai năm gần đây, thái độ của hắn đối với hai người thực sự đã cố hết sức xa lánh rồi.
“Tôi cũng đi vậy.” Tô Bạch nghĩ ngợi một chút, vẫn không phá hỏng bầu không khí.
Con hàng Sở Triệu này sử dụng xe công vào mục đích riêng đi ra ngoài, anh ta lái xe cảnh sát đưa ba người đến tiệm đồ nướng, nhưng lúc này mới quá trưa, ngay cả chiều còn chưa đến, nên quán đồ nướng vẫn chưa mở cửa, mà quán đám người Tô Bạch trước kia thường hay tới, rõ ràng đã chuyển đi rồi, điều này ngược lại khiến ba người có hơi thổn thức và tiếc nuối.
“Được rồi, các anh em, tôi lợi dụng thiết bị công cộng một chút, đừng dùng thành kiến để nhìn tôi.”
Sở Triệu lôi di động ra, nhấn số điện thoại trên tấm biển của tiệm đồ nướng, ông chủ rõ ràng đang ngủ say, bị một cuộc gọi của Sở Triệu kéo dậy, còn chưa đến mười lăm phút, ông chủ đã cưỡi con xe máy, chở vợ mình chạy vọt tới.
“Tuy rằng cậu làm như vậy là để chúng ta được ăn đồ nướng, nhưng tôi vẫn muốn khinh bỉ cậu theo thói quen.” Tô Bạch dựng ngón giữa với Sở Triệu.