Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 952 - Chương 952 Cậu Ta Đã Về Rồi 2

Chương 952

Cậu Ta Đã Về Rồi 2


“Sở đại cảnh quan, bây giờ quan uy rất mạnh nha, bắt nạt dân chúng cơ đấy.” Huân Nhi nhẹ nhàng vỗ một cái lên vai Sở Triệu: “Anh lái xe cảnh sát này của anh vào phố ăn uống cũng thôi đi, còn cưỡng chế bắt nạt ông chủ già phải dậy sớm mở cửa làm đồ nướng cho anh, anh không sợ gần đây có người chụp vài bức ảnh, truyền khắp weibo của anh khiến anh nổi như cồn sao?”


“Ha ha, anh cũng chỉ mong sao được thế đây, một năm gần đây án mà anh phá nhiều lắm nhé, vừa vặn cho anh nổi trước một đợt, trước cứ để mấy tên anh hùng bàn phím trên mạng tự cho mình là đúng đó, cho rằng anh là một cảnh sát xấu bắt nạt dân chúng, mà chửi bới anh, sau khi nhiệt độ đủ rồi, weibo của cục cảnh sát bọn anh lại lần lượt tuyên bố những vụ án anh phá được gần đây, làm một thế xoay chuyển, lúc này, nhân khí và con đường làm quan của anh sẽ lập tức rộng mở.”


“Khinh bỉ, khinh bỉ.” Huân Nhi che miệng cười.


“Minh tinh dùng được, còn cảnh sát không thể dùng được sao?” Sở Triệu cũng vừa cười vừa bảo: “Còn nữa, bây giờ dân mạng không còn bị mấy thông báo dắt mũi chạy như ngày trước nữa đâu, phỏng chừng trong quan điểm của phần lớn người, một cảnh sát nhiều lần phá được án lớn, bắt được nhiều kẻ xấu, khi nhàn rỗi thích tới phố ăn uống chặn đường, diễu võ giương oai một chút, ăn một miếng đồ nướng ngon tuyệt, thế này đã tính là điển hình của rất liêm khiết, rất cao thượng rồi.”


Ba người vừa ngồi xuống ghế nhựa, vừa tiếp tục thoải mái nói chuyện phiếm, bọn họ đều rất ăn ý không nói đến chuyện của Phát Thanh, cũng không nói đến thế giới chuyện xưa, sở dĩ lần này tập trung ở đây, cũng chỉ là để tìm kiếm loại cảm giác ngày trước, lại tìm về một chút dư vị, cho nên cố hết sức bỏ qua thân phận thính giả của mình.


Tuổi tác của ông chủ thực ra có hơi lớn, nhưng nhìn ra được xương cốt cơ thể vẫn rất cường tráng. Xe cảnh sát của Sở Triệu áp trận ở bên cạnh, đối với người dựa vào việc làm ăn nhỏ kiếm sống, bọn họ hiển nhiên không dám chọc vào cảnh sát, cho nên vội vàng chất than đốt lửa, chế xong nước sốt, bắt đầu làm việc, chỉ đơn giản coi hôm nay ngủ ít hơn hai phút để mở cửa trước, mặc kệ trong lòng có thế nào, ít nhất trên mặt vẫn kèm theo một nụ cười vui vẻ.


“Nào nào nào, chụp cái ảnh đi, lỡ như ngày nào đó ai đó tiêu đời, cũng sẽ tiện tưởng nhớ một chút, không phải sao?” Sở Triệu đề nghị.


Ông chủ vừa bưng một mâm cà nướng ra, thấy cảnh sát này vậy mà nói chuyện không kiêng dè như vậy, cũng khó tránh khỏi có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không dám làm gì nhiều, mà trở về tiếp tục nướng đồ.


“Được rồi, để em chụp cho.”


Huân Nhi cầm di động, giơ qua đỉnh đầu, bao mình và Tô Bạch vào trong ống kính.


“Đợi đợi đã, anh nữa.”


Sở Triệu lập tức đứng dậy, sáp lại gần, ba người, ba nửa người trên dựa vào nhau, đều tiến vào trong ống kính, Huân Nhi điều chỉnh góc độ một chút mà không vội chụp.


“Mẹ nó, lúc này rồi mà em còn tạo dáng, tự điều chỉnh góc độ để mặt mình gầy hơn nữa, con nhỏ tâm cơ!”


“Sao nào, em cũng là vì muốn tốt cho các anh thôi, đợi ngày nào đó em ngỏm thật, khi các anh tưởng nhớ em, ít nhất có thể nhìn thấy một mặt xinh đẹp này của em, như vậy ít nhất khi các anh nhớ cũng sẽ thoải mái hơn một chút, không phải sao?” Huân Nhi chỉnh xong góc độ rồi nhấn chụp nhanh, hơn nữa còn ấn liên tiếp mấy cái: “Xong rồi, em gửi vào wechat của các anh trước, trở về sẽ in ra.”


Lúc này, di động của Tô Bạch vang lên, hắn nhận máy, là em họ hắn gọi tới.


“Alo, anh họ?” Lần trước dì út lưu số của Tô Bạch, chỉ là hắn cũng không lưu tên của bọn họ vào.


“Ừm, sao thế?”


“Em rể anh từ Nhật Bản về rồi, anh vẫn còn ở Thượng Hải chứ? Khi bọn em kết hôn anh đã không tới rồi, nên lần này muốn mời anh bù lại, ít nhất cũng để em rể anh lộ mặt trước mặt anh chứ, không phải sao?”


Tô Bạch hơi ngẩn người, cậu ta về rồi sao?


Trong đầu hắn hiện lên vết xước móng tay trên tấm gương và bàn trang điểm trong phòng ngủ đó.


Bà mẹ hờ đó của mình đã từng ngồi trước bàn trang điểm, nghiêng người, ngón tay vuốt ve tấm gương, quan sát bức ảnh kết hôn đó thật lâu, Tô Bạch cũng không tin người phụ nữ đó thật sự đang thưởng thức niềm hạnh phúc của cháu gái mình.


“Được, khi nào?”


“Tối mai nhé, ăn ở bên ngoài, khách sạn Kemes, ăn đồ tây.”


“Được, anh biết rồi.”


“Vậy một lời đã định rồi đấy nhé, tuyệt đối không được bỏ bom bọn em đâu đấy.”


“Yên tâm đi, sẽ không đâu.”


“Vâng, vậy tối mai gặp lại nha, anh họ.”


Phía bên em họ cúp máy, Tô Bạch thì lại nắm di động, rơi vào trầm tư.


“Sao thế?” Huân Nhi hỏi: “Lại có chuyện gì sao?”


Tô Bạch gật đầu: “Chút chuyện nhỏ mà thôi, không quan trọng.”


“Vậy thêm chút nào.” Sở Triệu nâng cốc rượu: “Lần sau lại có tâm tình cùng nhau uống rượu này, không biết là khi nào nữa.”


Ba người cụng chén rượu, rồi cùng uống cạn.


Sau đó, là Sở Triệu thanh toán, thêm cho ông chủ một trăm đồng coi như phí vất vả mở cửa kinh doanh trước, sau đó anh ta nhìn về phía Tô Bạch: “Cần tôi tiễn cậu về không?”


Anh ta và Huân Nhi đều không biết bây giờ Tô Bạch đang ở nơi nào, cho nên mới hỏi một câu như vậy.


Tô Bạch lắc đầu: “Không cần, tôi tự bắt xe về được.”


“Vậy được.” Sở Triệu ngồi lên xe, Huân Nhi cũng lên xe, sau khi tạm biệt Tô Bạch, Sở Triệu khởi động xe rồi lái đi.


Một mình Tô Bạch chậm rãi đi trên con đường ở phố đồ ăn.


“Bà ta về rồi, cậu ta cũng về rồi.” Tô Bạch lầm bầm tự nói.


“Thật sự chỉ là một loại trùng hợp thôi sao?”


Chương 952

Bình Luận (0)
Comment