Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 953 - Chương 953 Tóc Như Tuyết 1

Chương 953

Tóc Như Tuyết 1


Khi trở về nhà, đèn trong phòng khách vẫn đang tắt, mập mạp và hòa thượng không ở nhà, chỉ có Gia Thố vừa mới tắm xong đi ra ngoài.


“Người đâu hết cả rồi?” Tô Bạch hỏi.


“Dẫn thằng nhóc đi xem phim rồi, muộn chút mới về.” Gia Thố đáp.


“Ừm.”


Tô Bạch gật đầu, sau đó cũng thuận tay với lấy một chiếc khăn sạch định đi tắm trước, đi ra khỏi thế giới chuyện xưa lại ăn một bữa nướng, cũng phải tắm một cái mới có thể khiến người cảm thấy thoải mái hơn một chút.


“Cảm thấy thế nào rồi?” Gia Thố hỏi: “Tôi cảm giác được trên người cậu, dường như lại cô đọng thêm rất nhiều, thật sự có hơi đáng.”


“Xác ướp cổ đã nói đâu?” Tô Bạch hỏi.


“Đang gọi người bên đó bắt đầu vào vận chuyển rồi, phải qua kiểm tra an ninh lại phải đảm bảo an toàn, cho nên thời gian sẽ hơi lâu một chút, phỏng chừng phải mất một tuần đấy.”


“Ha ha, vất vả rồi.” Tô Bạch nở nụ cười, bước vào trong nhà tắm, ngay khi nước lạnh phun ra từ trong vòi hoa sen, Tô Bạch cảm giác một loại thích chí từ trong đáy lòng.


Huyết Thi, thân là đạo cụ chắc hẳn đã bị mình cưỡng chế mang ra khỏi thế giới chuyện xưa, nhưng trong nhận định của Phát Thanh, đó là vật phẩm đặc thù không cho phép thính giả mang ra ngoài. Cho nên, bào thai đứa trẻ đó cũng là từ đâu tới thì về lại nơi đó, phỏng chừng chắc hẳn đã bị nhân đạo của Phát Thanh hủy diệt.


Dù sao thì Huyết Thi chân chính thực sự đã sớm chết rồi, mà vị đó, thực ra chỉ là một NPC được Phát Thanh tạo ra trong thế giới chuyện xưa này mà thôi.


Tắm xong, Tô Bạch vừa lau người, vừa đi ra ngoài, dù sao trong nhà cũng không có người ngoài, mọi người cũng đã quen với không gò bó cho lắm, ngoại trừ hòa thượng mỗi lần tắm rửa, trước sau đều mặc quần áo đầy đủ đi ra ngoài ra, còn những người khác nhiều nhất chỉ mặc cái quần xà lỏn.


Hắn ngồi lên ghế số pha trong phòng khách, châm một điếu thuốc lên, định xem tivi, vừa vặn trên tivi đang chiếu thời sự trực tiếp, Tô Bạch cũng không nghe vào một chút nào cả.


Nếu thằng bé đã được hòa thượng và mập mạp dẫn ra ngoài đi xem phim, vậy Cát Tường hiển nhiên cũng sẽ đi cùng, Gia Thố lại có tính cách lạnh nhạt, cho nên lúc này ở trong phòng, ngược lại rất yên tĩnh.


Tô Bạch nằm trên sô pha, chưa quá bao lâu đã từ từ nhắm mắt lại.


“Cha cha! Cha cha!”


Ngay khi cửa phòng khách lại vang lên tiếng bị mở, Tô Bạch mới mơ màng tỉnh lại, thằng bé cả người từ trên xuống dưới đều thơm mùi sữa, loạng choạng giẫm những bước chân không vững cho lắm tới trước mặt mình, sau đó húc đầu vào trong lòng mình.


Tô Bạch ôm con trai mình lên, thằng bé “chụt” một cái, chủ động thơm lên gò má Tô Bạch.


“Ha ha, con học cái này từ ai đây.”


Tô Bạch duỗi tay, nhéo cái mũi đáng yêu của thằng bé, thằng bé cười “khanh khách”.


Cát Tường cũng không nhanh không chậm đi tới, cuộn người lại trên thảm sô pha, giống như đang chợp mắt.


“Xem phim hay không?” Tô Bạch hỏi.


“Haiz, khỏi phải nói, tuy rằng là hoạt hình trẻ con 3D, nhưng cũng rất thú vị đấy nhé, hòa thượng và tôi đều xem đến mê mẩn.” Mập mạp cởi áo khoác xuống: “Mấy người bọn tôi ăn ở bên ngoài rồi, cậu và Gia Thố tùy tiện ăn tạm chút gì đó đi.”


“Tôi không đói.” Tô Bạch đáp.


Hòa thượng về nhà, trước là vào phòng bếp pha trà, lúc này lại bưng bình trà tới, rót ba chén, sau đó ngồi ở nơi đó, bưng chén trà một cách thoải mái ung dung.


Tô Bạch đặt thằng bé sang bên cạnh mình, tìm một bộ phim hoạt hình cho thằng bé xem, sau đó lại bưng tách trà, vừa uống trà, vừa kể lại trải nghiệm trong thế giới chuyện xưa trước đó của mình một lần.


“A di đà phật, cũng là mạo hiểm.” Hòa thượng thở dài, nói.


Quả thực, tuy rằng cuối cùng Tô Bạch chọn trực tiếp bóp nát đầu con hồ ly đó, sau đó lại chọn cưỡng chế mang bào thai của Huyết Thi rời đi vào một chút thời gian cuối cùng, nhưng có khả năng tình hình sẽ không dễ dàng như vậy.


Hơn nữa, lựa chọn đầu tiên thực ra lại càng khó khăn hơn so với đối mặt với bào thai Huyết Thi, anh hiểu thì chính là hiểu. Nếu như Tô Bạch chỉ cần do dự và rối rắm một chút xíu thôi, vậy thì sự việc thật sự có khả năng sẽ hoàn toàn không thể cứu vãn nổi.


“Rất đặc sắc, thật ra cũng tương tự như đích thân mình tiến vào thế giới chuyện xưa vậy." Mập mạp vừa tách đậu phộng vừa nói: “Ôi, đúng rồi, Tô Bạch, tôi nhớ trước đó cậu ở thế giới hiện thực từng biết một nhà khoa học kỳ quái đúng không?”


“Là một học sinh của ông ta mà thôi.” Tô Bạch đáp.


“Di động của tôi vẫn còn wechat của anh ta, nhưng đến bây giờ người đó cũng không liên lạc với tôi đòi thứ gì cả, tôi cũng cảm thấy có phải thực nghiệm đã thất bại, chết ở trong nhà, kết quả đến bây giờ vẫn chưa bị phát hiện ra hay không?”


“Sẽ không phải ở tiểu khu Hoa Dương đấy chứ?” Mập mạp hỏi.


“Hình như thế đấy, sao vậy, các anh gặp nhau rồi sao?”


“Không phải hôm nay cùng hòa thượng dẫn thằng bé đi tới rạp chiếu phim hay sao? Sau đó tôi dẫn đường lộn, băng qua một tiểu khu có yêu khí, hòa thượng lại thấy là quỷ khí.”


“Sau đó thì sao?”


“Sau đó bởi vì vé xem phim là mua trước ở trên mạng, không thể lùi được, cho nên chỉ có thể tới rạp chiếu phim xem phim trước, xem xong phim trở về cũng mệt quá rồi, nên chẳng muốn qua lại nơi đó kiểm tra nữa.” Mập mạp nhún vai, đáp.


“Ồ, các anh một người là cao tăng đương thời, một người là chân nhân đạo gia, mà lại không có đạo đức công dân như vậy sao?” Tô Bạch trêu chọc.


“Cậu muốn học ông cha nuôi trong [Spiderman] đó, trước khi chết nói cho tôi biết sức mạnh và trách nhiệm của tôi lớn biết bao hả?” Mập mạp đảo trắng mắt nhìn hắn: “Nhưng nếu phòng thí nghiệm của nhà khoa học quái dị kia đã ở trong tiểu khu đó, vậy mười thì chắc đến chín phần, chắc hẳn là phòng thí nghiệm đã xảy ra vấn đề rồi. Suốt thời gian dài như vậy anh ta không liên lạc với cậu cũng hẳn là có liên quan đến chuyện này. Cậu cũng thế cơ, người ta không liên lạc với cậu thì cậu cũng coi như anh ta không tồn tại luôn, cậu bận như vậy à.”


Chương 953

Bình Luận (0)
Comment