Chương 954
Tóc Như Tuyết 2
“Nói thật, một năm này quả thực rất bận.” Tô Bạch đáp với vẻ rõ ràng có hơi bất đắc dĩ: “Chuyện dù sao cũng là một cái nối tiếp một cái.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Mập mạp hỏi.
“Cũng cần thời gian nghỉ ngơi chứ.” Tô Bạch ngược lại thật sự có hơi lười đi thu dọn tàn cục gì đó.
“Tô Bạch, tuy tôi không tài trợ gì cho anh ta, nhưng về mặt danh nghĩa, anh ta thực ra là đang phục vụ cho cậu, làm việc cho cậu, nếu phòng thực nghiệm đó thực sự xảy ra vấn đề gì, khiến cho một tiểu khu hoặc là một khu vực lớn gần tiểu khu xuất hiện sinh linh đồ thán, vậy thì nhân quả rất có khả năng bị Phát Thanh tính đến đầu cậu.
Bần tăng cảm thấy, nhân lúc bây giờ có thời gian, vẫn nên đi giải quyết một lần cho xong đi, lúc ban ngày đi qua, yêu khí và quỷ khí thực ra cũng không tính là dày đặc, những hộ gia đình khác ở trong tiểu khu chắc hẳn vẫn chưa bị ảnh hưởng, nhưng yêu khí và quỷ khí đã có thể từ trong phòng tràn ngập khắp toàn bộ tiểu khu, điều này đã có thể chứng minh chắc hẳn đã xảy ra chuyện.”
“Được rồi, đi thì đi, mập mạp, xe của anh đâu?” Tô Bạch hỏi.
“Làm gì, đúng rồi, khi tôi mới về sao lại không nhìn thấy con Santana của cậu đâu nhỉ?”
“Trước khi vào thế giới chuyện xưa đỗ xe ở bên đường, khi trở về thì mất tăm, chắc là bị cảnh sát giao thông cẩu đi rồi.”
“Ha ha, được rồi, lái xe của tôi đi.” Đợt trước, mập mạp đổi xe mới thành một con Audi A6.
Thực ra trước đây khi người này làm đạo sĩ tha phương, chạy sô tang lễ ngược lại cũng không phải là thu nhập chính của anh ta. Anh ta vẫn thường làm khách mời ở mấy chương trình tương tự với định âm trạch hay phán phong thủy gì đó, ở Thành Đô đó cũng được gọi là ăn lên làm ra, chỉ là chuyện của Vương Lâm sau này khiến mập mạp bừng tỉnh, cũng khiêm tốn hẳn đi. Về phần sau này tiến vào thế giới chuyện xưa làm thính giả, hiển nhiên cũng chẳng muốn nhàn rỗi vô vị dựa vào cái nghề đó kiếm tiền nữa, nhưng tiền tiết kiệm trước đó, mấy triệu vẫn có đi.
“Phật gia, Phật gia, Phật gia, lão Phật gia đâu rồi?” Mập mạp hô về phía phòng.
Rất nhanh, Gia Thố đã bước ra ngoài.
“Trông thằng bé một lát đi, ba chúng tôi ra ngoài cứu vớt lê dân bách tính đây.” Mập mạp chỉ vào thằng bé và nói.
Tô Bạch hôn lên trán thằng bé một cái, sau đó đứng dậy, cùng hòa thượng và mập mạp đi ra khỏi cửa nhà.
Đợi sau khi lên con Audi của mập mạp, mập mạp nói với Tô Bạch với vẻ rất đắc ý: “Lái Santana lâu như vậy, có muốn thử xe ngon một chút không?” Mập mạp vỗ một cái vào vô lăng, khoe khoang với Tô Bạch.
“Khinh bỉ.” Tô Bạch chẳng muốn để ý đến tên ngốc này.
Mập mạp cười ha ha, khởi động xe rồi lái đi, buổi tối không tắc đường, cho nên cũng chưa đến hai mươi mấy phút sau, mập mạp đã đỗ xe trước cửa một tiểu khu.
Tô Bạch hạ cửa sổ xe xuống, hơi nhíu mày: “Sao tôi lại cảm thấy đây là tinh thần lực tràn ra ngoài nhỉ?”
“Ôi mẹ nó, lần này thú vị rồi đây, tôi nói là yêu khí, hòa thượng nói là quỷ khí, cậu lại nói là tinh thần lực, được, bây giờ sự hưng phấn của ông mập tôi càng ngày thịnh rồi, có trời mới biết tên học trò đó đã mày mò ra cái thứ đồ chơi gì ở trong phòng thí nghiệm.”
Ba người xuống xe, trực tiếp đi vào trong tiểu khu, bảo vệ già trong phòng bảo vệ chỉ vắt chân, ngáp dài ở nơi đó, cũng không để ý đến việc ba người tiến vào, đương nhiên, cho dù là bình thường, người đi đường ở gần tiểu khu, trên cơ bản cũng sẽ không bị gọi đến kiểm tra, trừ phi anh thật sự làm đến mức rất không chính đáng, có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra được là một tên du thủ du thực nào đấy.
“Là căn phòng này.”
Tô Bạch đứng ở trước một cánh cửa và nói: “Nhưng tại sao tôi lại có loại cảm giác, ngược lại khi lại gần căn phòng này, loại cảm giác đó càng lúc càng ít đi nhỉ?”
“A di đà phật, bần tăng cũng có loại cảm giác này.” Hòa thượng phụ họa.
“Đại Bạch, phá cửa đi.” Mập mạp vừa xoa tay, vừa thúc giục, rõ ràng, sự kích động đi tìm bảo bối của anh ta đã bị gợi lên rồi.
Tô Bạch lôi một thẻ mở cửa từ trong túi ra, thứ này là do trước khi ra cửa đặc biệt tìm trong ngăn kéo phòng ngủ của mình. Bé trai hồng y tặng cho mình chiếc thẻ vào cửa ngày trước khá xui xẻo, cũng có hơi đáng thương, bị Cát Tường trực tiếp vồ một cái, khiên cho hồn phi phách tán, cho nên Tô Bạch cũng vẫn luôn giữ chiếc thẻ vào cửa này, cũng xem như là một kỷ niệm để nhớ lại.
“Ting!”
Quét thẻ thành công, “cạch” một tiếng, khóa cửa mở ra, bên trong dường như có một lực đẩy, đột nhiên đẩy cánh cửa đóng lại.
Một màn sương đen thổi tới, mang theo mùi tanh tưởi gay mũi.
Hòa thượng vung phật châu trong tay, một tia sáng vàng hiện ra, xua tan màn sương đen này, lúc này, tình hình bên trong mới lộ ra rõ ràng.
“Mẹ nó, đây là thứ tà ác gì thế?”
Mập mạp duỗi tay, cầm một vật thể ở trạng thái nhầy nhụa sền sệt, màu trắng ở trước mặt, mà loại vật thể nhầy nhụa sền sệt có màu trắng này gần như hoàn toàn bao phủ mặt đất, vách tường và trần nhà của căn phòng, thậm chí, bọn chúng dường như còn đang tuân theo một loại quy luật nào đó, mà đang không ngừng nhúc nhích nhẹ nhàng, giống như một con ve với thể hình vô cùng to lớn.