Chương 955
Đầu Sỏ Gây Chuyện 1
“Thử một miếng không phải sẽ biết ngay sao?” Tô Bạch trêu chọc.
“Ha ha, ông mập tôi vẫn chưa thèm khát đến mức đó nhé.” Mập mạp duỗi tay, nhìn về phía hòa thượng và hỏi: “Hòa thượng, nhìn ra được lai lịch không?”
Hòa thượng lắc đầu: “Bần tăng không nhìn ra được, những những vật nhầy nhụa màu trắng này lại trông giống một loại dịch tiết hơn, mà nhiệt độ trong căn phòng này rõ ràng cao hơn bên ngoài rất nhiều. Bên trong dịch tiết này chắc hẳn có rất nhiều sâu ký sinh và vi khuẩn, chỉ là vì hiện tại mùa hè vẫn chưa thật sự tới, cho nên bọn chúng tạm thời không có cách nào tràn ra, rời khỏi nhiệt độ và độ ẩm của căn phòng này, bọn họ nhanh chóng diệt vong.”
“Mẹ nó, nếu mùa hè đến thì những thứ này đều sẽ tràn ra ngoài, không phải sẽ là một trận bệnh dịch mới hay sao?” Mập mạp nói với vẻ hơi sợ hãi: “Đại Bạch, tội của cậu cũng lớn lắm đó.”
“Trước khi bệnh dịch bùng nổ, Phát Thanh chắc hẳn sẽ gửi thông báo nhiệm vụ hiện thực cho các thính giả để bọn họ tới đây xử lý.” Tô Bạch nói: “Dù sao thì đối tượng nghiên cứu của người này cũng đã vi phạm yêu cầu ổn định của Phát Thanh đối với thế giới này, không được tính là thuộc nền văn minh hẳn nên phát triển ở thế giới này.”
Ba người vừa nói chuyện vừa đi vào trong, hiển nhiên khó tránh khỏi dính phải một ít dịch thể nhầy nhụa màu trắng lên người.
“Mẹ kiếp, có hơi giống với ngâm mình thật, nếu lúc có một có một cô em nữa thì càng tuyệt vời hơn.” Mập mạp nói với vẻ hơi tiếc nuối.
“Với cấp độ sinh mệnh của anh, hiển nhiên sẽ không sợ loại vi khuẩn ký sinh trùng ở mức độ này ảnh hưởng, nhưng anh có thể tưởng tượng ra hình ảnh, cô gái vừa mới làm loại chuyện đó với anh tối qua, bây giờ cơ thể lại từ từ biến thành vừa đen vừa thối ngay trước mặt anh không?”
“Mẹ nó!” Mập mạp dựng ngón giữa với Tô Bạch, sau đó đột nhiên hô một tiếng: “Ở đây, ở đây, dưới chân tôi giẫm phải thứ gì đó.”
Nói xong, anh ta khom người, duỗi hai tay tìm kiếm ở phía dưới, sau đó túm được thi thể một người đàn ông khô quắt, đã biến thành màu đen lên.
“Thi thể này gầy như vậy, dám nói trông như mù tạt khô thế này, chắc hẳn không thể biến thành bánh tông được rồi.” Mập mạp tự lẩm bẩm.
“Là anh ta, tên học trò đó đó.” Tô Bạch nhận ra thân phận của thi thể này. Lúc trước, người này đã từng thề thốt đảm bảo với mình có thể phụ trách giúp mình nghiên cứu ra loại dược cần dùng và những thứ khác, nhưng ai có thể tưởng tượng ra được, vậy mà anh ta lại chết một cách im hơi lặng tiếng như vậy ở nơi này, đúng thực là một loại chế nhạo.
Nhưng, đối với cái chết của anh ta, Tô Bạch ngược lại cũng không bất ngờ cho lắm, dù sao thì từ đó đến nay, con hàng này cũng không liên lạc với mình qua wechat đòi nguyên liệu đặc biệt gì đó, hoặc là bấu vào cành cao hơn, lăn lộn với thính giả khác, hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tự mình chơi chết mình. Mà rất dễ nhận thấy, khả năng của cái sau vốn lớn hơn cái trước rất nhiều.
Hòa thượng kiểm tra thi thể nam này thật cẩn thận, sau đó lắc đầu, bảo: “Không có ngoại thương ở trên thi thể, không tra ra được nguyên nhân tử vong.”
“Làm gì phải phức tạp như vậy.” Mập mạp vỗ miệng mình: “Nhìn đôi mắt của con hàng này trừng to như vậy, miệng cũng há ra, biểu cảm trên mặt trước khi chết rõ ràng rất sợ hãi, còn không phải là bị dọa sợ chết hay sao?”
“…” Hòa thượng.
“…” Tô Bạch.
“Này, các cậu nhìn tôi như vậy làm gì?” Mập mạp thả thi thể xuống: “Phỏng chừng thật sự là bị dọa sợ chết đó, tôi nói bị dọa sợ chết, là thông qua tinh thần lực để giết người ấy.”
“Giết người bằng tinh thần lực?”
Trong đầu Tô Bạch đột nhiên xuất hiện bộ não đó, lúc đầu thực ra nhà khoa học kỳ quái đó hợp tác chung với một thính giả bé gái trước, chỉ là nhà khoa học kỳ quái xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bé gái cũng chỉ có thể lấy lùi làm tiến, chọn một học trò bên cạnh nhà khoa học kỳ quái, rồi tài trợ cho anh ta tiếp tục tiến hành nghiên cứu. Sau đó vào một ngày kia, thính giả bé gái xảy ra chuyện không may, não của con bé cũng bị móc ra tiến hành xử lý riêng biệt, trên cơ bản đã được định nghĩa tử vong.
Trong thế giới hiện thực, người thực vật thực ra đã được xem là một loại tử vong, mà loại phán định này, rõ ràng cũng được Phát Thanh tán thành, anh có thể hôn mê, anh có thể bị thương nặng, nhưng nếu trí nhớ của anh bị hoàn toàn bị xóa bỏ, thậm chí là không có cách nào biết mình là ai, ý thức tồn tại vốn có của anh cũng bị xóa bỏ, như vậy, có khả năng trong phán định của Phát Thanh, anh thực ra đã chết rồi.
Tô Bạch nhớ, não của bé gái đó được đựng trong bình nuôi cấy.
“Tìm thử xem có bình nuôi cấy nào không, to cỡ cái chậu rửa mặt, bên trong chắc hẳn có một bộ não.” Tô Bạch nói với hòa thượng và mập mạp.
“Nếu không có thì sao?” Mập mạp hỏi ngược lại.
“Nếu không có, vậy thì biết được đại khái đã xảy ra chuyện gì rồi.” Tô Bạch đáp.
“A di đà phật, là cái này sao?” Hòa thượng tìm được một bình nuôi cấy trong suốt, nhưng cầm nó lên rồi chỉ “Bên dưới thủng một lỗ rồi.”
Đôi mắt của Tô Bạch lập tức híp lại: “Hòa thượng, làm phiền anh kiểm tra lại thi thể nam kia một chút, chú trọng vào vị trí đầu của anh ta.”
Hòa thượng nghe vậy thì gật đầu, cũng không hỏi tại sao, lập tức lại ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể nam, chính diện không có vấn đề, chỉ là ngay khi hòa thượng lật thi thể nam lại để kiểm tra sau lưng, lập tức hơi kinh ngạc, nói: “Vị trí sau ót có một lỗ nhỏ, cỡ một cây kim, vừa rồi bần tăng không để ý đến.”
“Khà khà… khà khà…”
Thi thể nam đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt trắng dã, không thấy đồng tử, đồng thời lúc này, nhiệt độ trong căn phòng bắt đầu tiếp tục tăng cao.