Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 956 - Chương 956 Đầu Sỏ Gây Chuyện 2

Chương 956

Đầu Sỏ Gây Chuyện 2


“Tôi đã nói rồi… tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”


Giọng nữ chói tai tản ra thông qua tinh thần lực.


Tô Bạch lắc đầu với vẻ hơi dở khóc dở cười: “Thiểu năng.”


Thi thể người đàn ông trước mặt mình đột nhiên mở trừng mắt, xuất hiện dị thường, nhưng hòa thượng cũng không hề hoang mang chút nào, lập tức vung một cái tát lên trán thi thể nam.


“Trấn!”


“Vù!”


Cơ thể của thi thể nam run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.


Mập mạp ở bên cạnh cười lạnh, rút một lá bùa ra, lá bùa tự động bùng cháy, sau đó anh ta ngồi xổm xuống, dùng một tay giữ cổ người đàn ông, lật thi thể nam này lại, đồng thời trực tiếp dán lá bùa đang cháy lên sau ót thi thể nam.


“Nào, ngoan nào, để ông mập cho mi cút ra.”


“Á á á á á á á!”


Tiếng kêu thảm vang lên thông qua tinh thần lực, rõ ràng rất đau khổ và cuồng loạn.


Rất nhanh, vị trí sau ót của thi thể nam bắt đầu nứt toác ra, có lẽ nên gọi là hư thối, vốn dĩ sau ót vốn đang yên lành, lại từ từ tróc ra từng mảng, trong đó xuất hiện một vết lõm.


Một khí tức tà ác khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả lập tức tản ra.


“Mẹ nó, xem ông mập làm nhân viên dọn cống nước đây.”


Mập mạp lôi một bình ngọc từ trong túi ra, đổ vài giọt nước từ bên trong lên bàn tay mình, sau đó vẽ loạn, tiếp đó lại trực tiếp duỗi tay, thọc vào trong phần gáy thối rữa của người đàn ông.


“Ha ha, ngoan nào cưng.”


“Phọt.”


Một thứ trắng bóng bị mập mạp rút ra từ sau gáy, rơi xuống nền nhà.


“Mẹ nó, toàn bộ não bị mày cắn sạch rồi.” Mập mạp tặc lưỡi, nói trong sự ngạc nhiên.


Hòa thượng duỗi tay sờ thứ trắng bóng đó: “Không có ý thức cụ thể tồn tại, rõ ràng là bị người xóa sạch rồi, nhưng vẫn còn giữ lại một chút cố chấp và hận ý cuối cùng, thực ra nó cũng tương tự với vong hồn lệ quỷ thôi, nhưng nó có một vật dẫn đặc biệt, mà vật dẫn này cũng mang đến cho nó sự thay đổi mà vong hồn lệ quỷ khác có khả năng không có được, nhưng nó có liên hệ rất mật thiết với cảnh vật xung quanh, bây giờ nhiệt độ ở Thượng Hải vẫn xem như hơi thấp, nên nó tạm thời không thể ra khỏi căn phòng này được.”


Nói xong những lời này, anh ta liếc mắt nhìn Tô Bạch với vẻ ý vị sâu xa.


“Vốn dĩ muốn giữ lại làm nghiên cứu, nhưng ai ngờ sẽ xảy ra loại biến hóa này chứ.” Tô Bạch giải thích.


Hành động định phản kháng và đánh lén vừa rồi của đại não này, theo quan điểm của Tô Bạch, hòa thượng và mập mạp, quả thực là nực cười đến mức khiến người khó tin.


Phải biết rằng thực ra lúc trước, Tô Bạch có ưu thế thực lực rất lớn khi đối diện với thính giả bé gái đó, mà tuy rằng hiện tại đại não còn sót lại của bé gái không biết vì nguyên nhân gì mà xuất hiện sự thay đổi khác thường, nhưng trong một năm này, thực lực của Tô Bạch cũng đã xuất hiện sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, đã sớm không còn hiểu biết thấp của ngày xưa, vậy mà con hàng này còn muốn đánh lén, cũng thật sự có chút nằm mơ bắt con tưởng bở.


“Không phải, bần tăng không có ý này.” Hai ngón tay của hòa thượng cầm cái thứ trắng bóng này, nhìn Tô Bạch với vẻ hơi nghi ngờ, rồi tiếp tục hỏi: “Ý của bần tăng này, là tại sao lúc trước cậu không trực tiếp ăn nó đi? Ồ, cũng phải thôi, thực lực của cậu khi ấy không mạnh bằng hiện tại, ý thức tinh thần và cấp bậc linh hồn cũng kém hơn rất nhiều, nếu mạo hiểm cắn nuốt nó, có khả năng tâm thần sẽ bị ảnh hưởng bởi sự cố chấp báo thù cuối cùng của nó, ngược lại, dễ dàng xảy ra chuyện không may.”


“Hòa thượng, ý của anh là?” Mập mạp nhìn hòa thượng với vẻ bất ngờ.


“Anh ăn không?” Hòa thượng đặt thứ trắng bóng này tới trước mặt mập mạp: “Rất bổ đấy, đối với chúng ta mà nói, hóa giải cố chấp còn sót lại của nó, không thành vấn đề.”


“Này…” Mập mạp hơi dơ dự: “Có thể để lúc chúng ta trở về, tạt qua sạp chợ đêm, mua ít hành, gừng, tỏi, với tí ớt cựa gà được không?”


“Tùy thôi.” Hòa thượng gật đầu, tỏ vẻ mình đồng ý với suy nghĩ của mập mạp.


“Các anh có cần buồn nôn như vậy không?” Tô Bạch nhìn hai người này với vẻ hơi cạn lời.


“Ồ, cậu còn không biết xấu hổ nói lời châm biếm chúng tôi sao, mấy cái thứ ba lăng nhăng mà cậu đã ăn trước đây có thể chẳng so được với thứ này tốt đẹp đến đâu đâu, nói rồi đó, lát nữa về nhà, tôi sẽ xuống bếp làm một món, mọi người chia nhau ăn, thuận tiện để cho Gia Thố một phần.”


Tô Bạch chẳng muốn tiếp tục để ý đến mập mạp, mà bước vào trong căn phòng bên cạnh. Hắn nhớ lần trước khi mình tới gian phòng này, còn thuận tiện cầm rất nhiều chai lọ đựng thuốc đi, mà khi tiến vào lại lần nữa, hắn không nhìn thấy chai lọ gì hết, trên giá phủ đầy một loại rêu xanh kỳ quái.


Đồng thời, ngay sau khi hắn bước vào trong căn phòng này, rêu xanh trên trần nhà cũng bắt đầu chậm rãi xao động.


“Hòa thượng, mập mạp, đừng để ý đến bữa khuya nữa, ở đây có vấn đề.” Tô Bạch vừa lại gần quan sát đám rêu xanh này, vừa hô.


“Soạt!”


Một tiếng xơ xác tiêu điều truyền tới phía sau Tô Bạch, một sợi dây leo hoàn toàn do rêu xanh tạo thành quất thẳng về phía hắn. Tô Bạch lập tức quay người, trở tay chụp một cái, rêu xanh bị đánh tan, nhưng một tầng bụi màu xanh vẫn dính lên lòng bàn tay của hắn.


“Này…”


Lập tức, Tô Bạch trừng mắt nhìn bàn tay mình tan chảy thành vô số cái lỗ nhỏ chi chít, đồng thời sâu trong lòng hắn cũng dâng lên một loại cảm giác mơ hồ lâng lâng, giống như một người bình thường đột nhiên hít phải một lượng lớn ma túy vậy.


Trong lúc nhất thời, hắn cũng có hơi kinh ngạc, rốt cuộc con hàng đó đào đâu ra thứ này vậy, vậy mà nó lại có sát thương hai tầng với cả cơ thể và linh hồn, có lẽ, đây mới là kẻ đầu sỏ đã hại chết chính anh ta.


Chương 956

Bình Luận (0)
Comment