Chương 957
Cái Hố Của Cát Tường 1
Lòng bàn tay của Tô Bạch lập tức được một tầng vảy rồng màu đen bao phủ, sức mạnh nóng rực làm bốc hơi toàn bộ bụi màu xanh lục trên bàn tay hắn, chỉ là cảm giác lâng lâng và mơ màng trong lòng đó, vẫn có chút khó mà cưỡng chế được như cũ, nhưng cũng may Tô Bạch cũng được tính là đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, ít nhất cũng có thể đảm bảo tâm thần của mình trấn tĩnh, không đến mức giống như những người nghiện thuốc, không kìm lòng được mà đập đầu theo nhịp, nhảy dựng lên, không biết phải làm sao.
Rêu xanh dường như sau khi phát động một đợt tấn công cũng trút được cơn giận, đám rêu xung quanh cũng từ từ mờ nhạt dần, trở nên có chút ủ rũ, giống như mùa thu kéo tới cướp bóc vậy.
Lúc này, hòa thượng và mập mạp cũng tới căn phòng này, hòa thượng vừa nhìn thấy hai tròng mắt đỏ lên của hắn, lập tức nhận ra chuyện gì, sau đó hai tay chập lại, niệm “Thanh Tâm chú”.
Tô Bạch lập tức nhắm mắt, phối hợp với sự hỗ trợ của hòa thượng, từ từ hóa giải sạch sự xao động bị đám rêu xanh kỳ quái gợi ra trong lòng mình.
Mập mạp cũng không nhàn rỗi, anh ta nhìn chằm chằm vào đám rêu xanh xung quanh, sau khi phát hiện ra rêu xanh đang từ từ rút lui và ủ rũ, mập mạp lập tức quát to một tiếng: “Cha chả, mày muốn chạy chứ gì, con hàng này có trí tuệ.”
“Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh!”
Đối với mập mạp mà nói, mỗi lần tìm kho báu, anh ta đều là người thích thú nhất và nhiệt huyết nhất, khả năng này tới từ sự khao khát cực độ trong đáy lòng của anh ta đối với vật chất.
Khi còn là người bình thường, khát khao tiền tài, đợi sau khi trở thành thính giả, sẽ sinh ra lòng đam mê theo đuổi đặc biệt đối với những thứ đặc biệt này, tương tự với thái độ theo đuổi tiền tài trước đây, dù sao thì đối với thính giả mà nói, trong thế tục, bản thân tiền tài cũng không có ý nghĩa lớn cho lắm.
Những lá cờ to cỡ nửa bàn tay bị mập mạp vung ra, cắm vững trên nền nhà, sau đó, anh ta bắt đầu đi qua đi lại.
“Nào, ông mập cho mày chạy đấy, ông mập cho mày chạy đấy!”
Đại khái sau năm phút, Tô Bạch cuối cùng cũng hoàn toàn hóa giải sự xao động đặc biệt trong lòng mình dưới sự hỗ trợ của hòa thượng, khi mở mắt ra, hắn nhìn thấy trong vòng tròn lá cờ của mập mạp, lại có một quả cầu màu xanh lục cỡ một nắm tay trẻ con, quả cầu nằm trên mặt đất bất động, nhưng vẫn mang đến cho người một loại cảm giác rất linh động như cũ.
“Đây là thứ gì?” Tô Bạch hỏi.
“Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?” Mập mạp hỏi ngược lại: “Suy cho cùng thì đây không phải là thứ mà thuộc hạ của cậu mò ra hay sao?”
“A di đà phật, trở về trước đã rồi từ từ nghiên cứu sau, thứ này có tính ăn mòn hai tầng lên tinh thần và vật lý, kiếm thứ đựng vào đã.”
“Được rồi, ở chỗ tôi ngược lại cũng có nhiều chai lọ lắm.” Mập mạp gật đầu: “Vậy làm gì với chỗ này đây? Chúng ta tổng vệ sinh sao?”
“Bày pháp trận, rồi phóng hỏa đi.” Hòa thượng nói.
“Vậy đợi trước khi chúng ta ra ngoài, thông báo cho hàng xóm gần đây một chút.”
Mập mạp và hòa thượng bắt đầu làm việc, còn Tô Bạch thì lại một mình đi ra khỏi phòng, tới bên vườn hoa tiểu khu, châm một điếu thuốc, vết thương ở lòng bàn tay đã hồi phục, không có gì đáng quan ngại.
Hắn nhìn thời gian, đã qua không giờ rồi, vào buổi tối sau khi ban ngày qua đi, mình còn phải đi tới nơi hẹn, em rể đó của mình rất có khả năng thật sự là mình, ít nhất, xét theo hiện tại, một vài manh mối và hiện tượng quả thực hướng tới suy đoán này.
Sự trở về của người phụ nữ đó, có phải có liên quan đến cậu ta không?
Dù sao thì đó mới là con trai thật của bà ta cơ mà.
Chỉ có điều, nước ở trong này có hơi sâu quá rồi, hơn nữa, Tô Bạch mơ hồ có một loại cảm giác, cho dù là mình hay là người đó, thực ra đối với một nam một nữ kia mà nói, trên cơ bản cũng không có mối quan hệ đơn thuần giữa cha mẹ và con cái. Xét từ thái độ giữa một nam một nữ đó, anh cũng rất khó tưởng tượng ra được bọn họ sẽ kết hôn và sinh con đẻ cái, hơn nữa còn không ngại mình bày trí ra một ván cờ lớn như vậy thế hệ tiếp theo của mình.
Huống chi, mình chân chính ấy vẫn luôn bị nhốt trong chiếc rương đồng xanh suốt một thời gian dài, cái này lại càng có ý vị sâu xa hơn.
Nhân viên phòng cháy chữa cháy trung niên mà hắn từng gặp ở Thiên Tân trước đây, mới có hình tượng một người cha trong mắt người bình thường, mà một nam một nữ ấy, anh thậm chí rất khó tưởng tượng ra được bọn họ cũng sẽ có cảm xúc của nhân loại.
Tại sao Lệ Chi lại xảy ra mâu thuẫn với bọn họ?
Thậm chí đám người trẻ con trong cô nhi viện đó như Lệ Chi và Hải thiếu gia, tại sao cuối cùng lại bước trên con đường thính giả, người gọi là chú viện trưởng và dì viện trưởng đó, thật sự đơn thuần và vô tội như vậy sao?
Có những chuyện không thể nói rõ, tạm thời cũng rất khó nói rõ ràng được, nhưng nhìn vào chuyện mà mình chân chính đó đã làm với mình lần trước, có thể nhìn ra được một vài manh mối, con hàng này vẫn luôn che giấu mình như đám con gái yểu điệu nhưng lại có thêm sự oán giận của oán phụ nơi khuê phòng, lần thị uy và trào phúng trước đó đối với mình đó lại phô bày loại tâm thái này một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng thật đáng tiếc, sự chênh lệch giữa mình và cậu ta chỉ có càng lúc càng lớn.
Nếu nói Tô Bạch là tu hú chiếm tổ, vậy thì cơ thể này, thân phận này, thực ra đã sớm bị hắn sống ra phong cách của mình rồi, mà hàng thật như cậu ta chỉ biết luôn luôn, mãi mãi, thậm chí là vĩnh viễn tiếp tục dán mác hàng giả.
Có khả năng, cũng chính vì sự bất đắc dĩ và tức giận của hiện tại đó, mới thúc đẩy cậu ta lần trước không nhịn được mà nhảy ra tìm cảm giác tồn tại một phen.