Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 958 - Chương 958 Cái Hố Của Cát Tường 2

Chương 958

Cái Hố Của Cát Tường 2


“Tôi rất mong đợi, lần sau cậu lại không nhịn được nữa mà tiếp tục nhảy ra.” Tô Bạch phun ra một vòng khói, khóe miệng mang theo nụ cười và bảo: “Cũng rất mong đợi, người tối nay gặp ở bữa tiệc thật sự là cậu.”


Khi ba người trở về nhà lão Phương, đã là ba giờ sáng, thời sự ngày mai chắc hẳn sẽ có bản tin tiểu khu nào đó đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, cũng may nhân viên phòng cháy đã kịp thời tới nơi khống chế ngọn lửa, đồng thời còn có hàng xóm nhiệt tình kịp thời thông báo cho những hộ gia đình gần đó, tránh xuất hiện thương vong.


Sau khi ba người trở về, cũng nhanh chóng nghỉ ngơi, dù sao thì ngày hôm nay thực sự có chút bận rộn, ngay cả bộ não vốn được mập mạp mang về, định làm bữa khuya, nhưng tạm thời cũng lười chẳng muốn nấu, cứ cất đi trước rồi ngày khác lại ăn sau.


Ngày hôm sau gần đến giữa trưa, Tô Bạch mới mở mắt, nằm trên giường duỗi thắt lưng.


Có lẽ, cũng vì ở trong nhà lão Phương, có trận pháp bảo vệ, bên cạnh còn có hòa thượng, mập mạp, Gia Thố và Cát Tường ở đây, lại có thể ngửi thấy mùi sữa thơm nức trên người con trai mình, dưới các loại điều kiện này, mình mới có thể chìm vào giấc ngủ sâu thật sự.


Tóm lại, một giấc ngủ này quả thực rất thoải mái, khi tỉnh lại, thằng bé đang ở bên cạnh Tô Bạch chơi xếp gỗ một mình.


Trên giường lồi lõm không bằng phẳng, xếp gỗ hiển nhiên khó mà chồng lên được, mỗi lần hơi cao một chút đều sẽ đổ, nhưng thằng bé lại chơi đến vui vẻ không biết mệt, rõ ràng còn rất hứng trí.


Ngay khi Tô Bạch tỉnh lại, thằng bé lập tức bò đến bên cạnh hắn, hai cái chân nhỏ trắng nõn đạp lên chăn, hai tay ôm cổ Tô Bạch, cọ gương mặt mềm mại của mình vào lòng hắn.


Trong lòng Tô Bạch đột nhiên thấy đau, dường như từ rất lâu cho tới nay, thứ mà mình có được từ trên người đứa trẻ này còn nhiều hơn thứ mà mình cho thằng bé.


Đứa trẻ này cho mình sự yên vui, khiến mình giữ lại một chút mềm mại đơn thuần cuối cùng ở tận trong đáy lòng, mà mình đối với nó, có đôi khi thực sự trông có hơi không có trách nhiệm.


Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân thằng bé vẫn luôn rất hiểu chuyện.


Tô Bạch xoa đầu của thằng bé, nhìn gương mặt đáng yêu thật cẩn thận.


“Con là con trai của Tô Bạch, con tên là Tô Vũ Hiên.”


Tô Bạch nói một cách rất nghiêm túc, bởi vì hắn nghĩ đến trong thế giới chuyện xưa lần trước, đích thân mình đã quyết định số phận của Huyết Thi và cả sự luân hồi nực cười đó, nếu nói trong lòng không có một chút dao động nào, vậy cũng là chuyện không có khả năng.


Nhưng, cho dù con từ nơi nào tới, cho dù thân phận thực sự của con là gì, cho dù Cát Tường quan tâm con như vậy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì đi chăng nữa, thì cha vẫn nhận định con là con trai cha.


“Meo.”


Một tiếng mèo kêu truyền tới từ dưới giường, Tô Bạch nhìn thấy Cát Tường đang đảo trắng mắt với mình, rõ ràng là đang nói tên thiểu năng này vừa mới dậy đã phát bệnh thần kinh gì rồi.


“Rửa mặt chưa?” Tô Bạch nhìn về phía Cát Tường, ý là hỏi thằng bé đã rửa mặt hay chưa.


Cát Tường gật đầu, những việc này trước đây Tô Bạch cũng thường làm, giúp thằng bé rửa mặt, tắm rửa gì đó, nhưng bây giờ hắn cũng rất ít làm, trên cơ bản đều được Cát Tường lo hết, trừ phi thi thoảng Tô Bạch bộc phát tình cha như núi, dẫn thằng bé đi tắm chung một lần.


Tô Bạch ôm thằng bé dậy, rồi đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách, mập mạp rõ ràng cũng vừa mới tỉnh lại, đang bưng bát mì ăn “xì xụp xì xụp”, thấy Tô Bạch tới, anh ta nói: “Đại Bạch, hôm qua tôi đã dùng một pháp trận nhỏ ở trong nhà để phong bế đám rêu xanh và bộ não đó, kết quả buổi chiều rời giường nhìn thấy, phát hiện ra hai thứ đó đã mất tăm rồi.”


“Mất rồi?” Phản ứng đầu tiên của Tô Bạch là bị trộm, nhưng nghĩ lại cũng không có khả năng mấy, rốt cuộc là ai mới có thể vào nơi này trộm thứ đó chứ? Cho dù là thính giả cao cấp, thì muốn lẻn vào nơi này trộm đồ một cách im hơi lặng tiếng cũng không có tính khả thi cho lắm.


Nhưng sau đó, Tô Bạch lại phát hiện ra tâm trạng của mập mạp vô cùng ổn định, lại càng khiến hắn không chắc chắn hơn, với tính cách thần giữ của nổi tiếng của của anh ta, hôm qua lăn lộn lâu như vậy mới mang được hai chiến lợi phẩm về mà còn bị trộm, làm sao con hàng này có khả năng còn ngồi ở nơi này ăn mì một cách thảnh thơi ung dung được?


Phát sốt rồi sao?


Mập mạp liếc mắt nhìn Tô Bạch với vẻ hơi bất đắc dĩ, đặt bát mì xuống, rồi thở dài một hơi, nói với vẻ hơi rối rắm: “Hỏi con mèo nhà cậu ấy, người bên ngoài không có khả năng làm đâu, tôi và hòa thượng cũng không cần thiết phải làm thế, mà cậu và Gia Thố lại không hiểu về pháp trận, cũng chỉ có con mèo nhà cậu mới có thể làm được thôi, lúc đầu khi bày lại pháp trận, con mèo nhà cậu đảm đương làm mắt trận, nó có thể mở toàn bộ pháp trận và cấm chế trong ngôi nhà này.”


Rất dễ nhận thấy, mập mạp đã sớm đoán ra được là ai làm, nhưng cũng không vì vậy mà nổi nóng gì.


“Mày cuỗm hai thứ đó đi đâu rồi.” Tô Bạch nhìn về phía Cát Tường và hỏi.


Cát Tường liếc mắt nhìn mập mạp với vẻ không thân thiện cho lắm, ý bảo tên béo này lại dám cáo trạng mình, mập mạp giả vờ không nhìn thấy mà húp nước mì.


Sau đó, Cát Tường bước tới trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, duỗi móng vuốt ấn lên trên cửa sổ.


Tô Bạch ôm thằng bé đi qua, mập mạp cũng vội vàng đặt bát đũa xuống, đi theo cùng, bản năng thôi, anh ta cũng biết Cát Tường không có khả năng lén ăn sạch bộ não và đám rêu xanh đó, tính làm màu của con mèo này vẫn luôn rất cao, cũng sẽ không làm ra chuyện mà mèo nhà thường làm là thích ăn vụng.


Bên ngoài cửa sổ sát đất là vườn hoa, trong này, có một cái hố mới được đào, một đám rêu xanh đã bị chôn trong hố như vậy, đồng thời, bộ não đó thì lại bị giẫm nát phủ khắp xung quanh.


Mập mạp nhổ toẹt một bãi nước bọt, nhìn Cát Tường ở dưới chân với vẻ có hơi không dám tin tưởng.


“Mày trồng nó xuống đấy sao?”


Chương 958

Bình Luận (0)
Comment