Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 959 - Chương 959 Nịnh Nọt Phát Thanh 1

Chương 959

Nịnh Nọt Phát Thanh 1


“Có thể mọc lên được sao?” Mập mạp nói với vẻ hơi lo lắng: “Lỡ như không mọc ra được, vậy chẳng phải là thiệt quá rồi à?”


Tuy rằng anh ta rất mong chờ có thể mọc ra một chút, như vậy sau này mỗi lần ra ngoài đối phó với người ta hoặc là khi tiến vào thế giới chuyện xưa đều có thể ngắt một ít mang theo bên người mình, hiệu quả cũng không kém hơn quyển trục ma pháp đâu, hơn nữa cho cá không bằng cho cần câu, nếu cái thứ này có thể sinh trưởng với số lượng lớn, vậy thì sảng khoái quá rồi.


Lúc này, hòa thượng cũng bước vào trong phòng khách, thấy Tô Bạch, mập mạp đứng trước cửa sổ sát đất, anh ta cũng bước qua, liếc mắt nhìn cũng hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.


Ngay cả mập mạp thực ra cũng đã có thể nhìn ra được, nên hiển nhiên hòa thượng cũng sẽ không rối rắm trong lòng bao nhiêu, bộ não ngược lại cũng chỉ cầm về để chuẩn bị làm bữa khuya cho mọi người mà thôi, trên cơ bản có thể tẩm bổ tinh thần lực một chút, công hiệu thực ra cũng sẽ không lớn cho lắm, đám rêu xanh đó, hiển nhiên có hiệu quả khả quan, tuy rằng khi ấy Tô Bạch là do bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng có thể trong nháy mắt phá vỡ cơ thể của hắn đồng thời còn ảnh hưởng đến tâm thần của hắn, đã được tính là thứ không tệ rồi, nhưng số lượng đó lại quá ít ỏi, cho dù Cát Tường dùng vuốt mèo đào hố trồng chúng xuống, sau này không có kết quả, cũng không tính là tổn thất lớn gì.


Còn nữa, giữa được và mất chính là mối quan hệ phụ trợ nhau, muốn có được, thì phải học cách mất đi nhất thời đã, đạo lý này, mập mạp và hòa thượng đều hiểu.


Chỉ là bây giờ hòa thượng dường như trông có vẻ hơi cảm tính hơn so với quá khứ một chút, mở miệng hỏi: “Cũng không biết, sau mười năm, hai mươi năm, căn nhà này sẽ được những người nào đó tiến vào, đến khi ấy, có khả năng nơi này cũng sẽ mọc ra một cây đại thụ rợp bóng mát đi.”


Một cây đại thụ?


Mọc đầy loại rêu xanh này?


Rợp bóng mát?


Excuse me?


Con mẹ nó anh đang đùa tôi đấy à?


Dưới bóng râm mát mẻ mà cái thứ này tạo ra, một cơn gió thổi tới, không phải mọi người sẽ trực tiếp cùng nhau tan chảy thành phân bón hay sao?


Mập mạp nhìn hòa thượng với ánh mắt hôm nay anh uống lộn thuốc à?


Tô Bạch nở nụ cười, bảo: “Trong sân có cây sơn trà, năm vợ ta mất đã tự tay trồng xuống, nay đã cao vút tươi đẹp thay.”


Đây là một đoạn thoại cuối cùng trong “Hạng Tích Hiên Chí” của Quy Hữu Quang, phổ biến rộng rãi, được dùng để tượng trưng cho một loại tâm tư hồi tưởng cảnh còn người mất về người vợ đã khuất, ở đây, lại thể hiện một loại hồi tưởng đối với mình.


Bởi vì giống như hòa thượng đã nói, mười năm sau, hai mươi năm sau, có khả năng đám người mình đều đã chết rồi, chỉ là không biết, sau này nếu còn có thế hệ sau sau, các thính giả đời sau xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn tiến vào ở trong nhà lão Phương, nhìn thấy thực vật này sinh trưởng, mừng thầm mình đã nhận được một đạo cụ đáng sợ, nhưng liệu có nghĩ tới năm đó là những người nào đó đã từng ở nơi này trồng chúng xuống hay không?


Loại cảm giác này, cũng tương tự với Huân Nhi chọn sẵn mộ bia san sát nhau cho ba người bọn họ trước đó.


“Hai người các cậu đều đủ rồi đó.” Mập mạp nhún vai, biểu cảm tôi không thể chịu nổi các cậu nữa: “Sáng sớm đã tạo bầu không khí cằn cỗi rồi.”


Lúc này, di động của Tô Bạch vang lên, là lời mời gọi audio wechat mà Giải Bẩm gửi tới.


Tô Bạch nhấn vào nút nghe.


“Alo.”


“Người bận rộn, lần trước đã đồng ý giúp tôi, giờ rảnh chưa?”


Lần trước, trước sự việc cục thịt ở trạm nhà ga, Giải Bẩm đã từng nói với mập mạp và Tô Bạch chuyện đi tới tầng hầm biệt thự của Lương Sâm, giúp anh ta giải phong ấn phân thân của ông chủ nhà mình, chỉ là sau chuyện đó, Tô Bạch vẫn luôn bận rộn, không phải tiến vào thế giới chuyện xưa của mình thì chính là tiến vào thế giới chuyện xưa của Huân Nhi, cứ như vậy mà trì hoãn dần.


“Ông chủ của anh vẫn chưa trở về Thượng Hải sao?” Tô Bạch hỏi, theo lý mà nói, chuyện trạm xe lửa đã qua lâu như vậy rồi, Lương Sâm chắc hẳn nên trở về rồi mới đúng.


“Vẫn chưa, anh ta đang chuẩn bị cho thế giới chuyện xưa sau, người vẫn còn ở Đông Bắc, có khả năng đã phát hiện ra thứ gì đó trong rừng hoang Đông Bắc, nếu anh ta về rồi, tôi cũng không dám nhắc chuyện này với cậu.”


Lời Giải Bẩm nói chính là sự thật, nếu Lương Sâm đã trở về Thượng Hải, Giải Bẩm hiển nhiên không có khả năng lén lút ra tay với phân thân đã phong ấn tốt của Lương Sâm, về phần tại sao Giải Bẩm cố chấp muốn “hại” ông chủ của mình, theo quan điểm của Tô Bạch, chắc hẳn là xuất phát từ “yêu” đi.


Nhìn thấy ông chủ mà mình vẫn luôn tự hào coi là mục tiêu cuộc sống của mình, lại sợ hãi như vậy trước mặt Phát Thanh, lại chùn chân như vậy, thê thảm như vậy, có khả năng, điều này khiến Giải Bẩm rất khó chịu.


Dù sao thì cho dù là trong cuộc sống hiện thực trước mắt hay là trong kiếp sống thính giả, thì Lương Sâm đều là đại ca của anh ta, cũng được tính là một nhân vật giống như người hướng dẫn, nhưng có khả năng chính bởi vì nhìn thấy loại trò hề đó của người hướng dẫn của mình, cho nên mới nghĩ đến cho Lương Sâm “trở về hình tượng trong lòng mình”, giải phong ấn phân thân của Lương Sâm, để anh ta không có cách nào tiếp tục áp chế thực lực của mình được nữa, rất nhanh sẽ bị Phát Thanh chú ý và để tâm đến, chỉ cần ở trên quyền sổ nhỏ của Phát Thanh, trên cơ bản toàn bộ mọi chuyện cũng không thể để Lương Sâm không đi đối mặt.


“Ngày mai nói sau nhé.” Tô Bạch đáp.


“Hôm nay không được sao?” Giải Bẩm nói với vẻ hơi ngạc nhiên: “Bây giờ tôi đang trên đường cao tốc, sắp đến nhà cậu rồi, vốn còn định trực tiếp quẹo vào đấy luôn.”


“Tối nay tôi có hẹn rồi.” Tô Bạch đáp.


“Ha ha, vậy không làm phiền nữa, ngày mai thì ngày mai vậy.”


Chương 959

Bình Luận (0)
Comment