Chương 960
Nịnh Nọt Phát Thanh 2
Tô Bạch đột nhiên nổi lên một suy nghĩ, nói: “Đi chung được không?”
“Buổi hẹn của cậu, kêu tôi đi làm gì?” Giải Bẩm có hơi bất ngờ, đáp: “Trong giới người bình thường hay trong giới thính giả?”
“Trong giới người bình thường.” Tô Bạch không che giấu.
“Ha ha.” Giải Bẩm cười khổ hai tiếng, ý tứ đã rất rõ ràng.
“Nhưng rất có khả năng sẽ xuất hiện người không ngờ tới.”
“Không ngờ tới đến mức nào?” Giải Bẩm hỏi có hơi qua loa, anh ta cho rằng Tô Bạch đang giới thiệu một nhân sĩ đặc biệt trong những người bình thường hoặc là nhà nghệ thuật gì đó cho anh ta, nhưng anh ta thật sự không có hứng thú đối với chuyện này.
“Một người có thể lẩn tránh sự truy lùng của Phát Thanh.” Tô Bạch nói.
Vừa dứt lời, Tô Bạch nghe thấy tiếng hô hấp ngưng lại ở phía bên kia điện thoại, đồng thời, hắn còn cảm giác được sắc mặt của hòa thượng và mập mạp ở bên cạnh mình cũng thay đổi.
“Giống như Huyết Thi sao?” Giải Bẩm lại hỏi: “Có chút, có chút hóc búa đây nhỉ.”
Rõ ràng, Giải Bẩm thật sự không muốn nhảy vào loại hố như Huyết Thi chút nào, ngày trước, con hàng này ở Thiểm Tây đã giết chết toàn bộ thính giả có thâm niên, kiến cho toàn bộ giới thính giả phương tây như lâm vào đại địch, bầu không khí cũng vì vậy mà thay đổi, thực ra mọi người cũng đều cảm thấy may mắn, cũng may mà người đó không chạy vào thành phố của mình, bằng không mình có khả năng cũng thật sự khó mà sống sót được.
“Huyết Thi so với bà ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi.” Tô Bạch dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Ít nhất thì bà ta đã thành công, còn Huyết Thi thì thất bại.”
Hai mươi phút sau, trên ghế sô pha trong phòng khách nhà lão Phương có năm người đang ngồi.
Giải Bẩm bưng một tách cà phê hòa tan, trong tay hòa thượng bưng chén trà, Gia Thố xoay đồng tiền cổ trong tay, trước mặt mập mạp đặt một ly coca, còn Tô Bạch thì châm một điếu thuốc.
Vừa rồi, Tô Bạch đã kể lại đầu đuôi toàn bộ sự việc một lần.
Mập mạp biết chuyện này, nhưng cũng không kỹ càng như vậy, hòa thượng và Gia Thó cũng đã hơi nghe qua, còn Giải Bẩm thì hoàn toàn không biết.
“Ha ha, lần này tôi xem như đã được mở mang tầm mắt rồi, đã từng thấy cậu ấm nhà giàu, cũng đã từng thấy con cháu quyền quý, vậy mà lại ở đây lại kêu tôi đi gặp một thính giả đời thứ hai.” Giải Bẩm trêu chọc.
“Xét về mặt ý nghĩa nghiêm túc, thì tôi cũng không phải là con trai của bọn họ, mà chỉ là một kẻ vẫn luôn ở trong cơ thể của con trai bọn họ.” Tô Bạch giải thích.
“Không có gì khác biệt.” Giải Bẩm lắc đầu: “Cơ thể này, có khả năng trước đây không phải là của cậu, nhưng nếu cậu đã nói khoảng tầm bảy tuổi đã đổi qua, đại khái hai mươi ba tuổi mới tiến vào thế giới chuyện xưa, trước khi tiến vào thế giới chuyện xưa, thời gian cậu ở trong cơ thể này thực ra còn nhiều hơn chủ nhân gốc của nó rất nhiều năm, lại thêm sau khi tiến vào thế giới chuyện xưa, cậu đã cải tạo và cường hóa cơ thể này, cậu đã sớm đóng dấu ấn thuộc về cậu rồi. Đây chính là cơ thể của cậu, mà tên của cậu chính là Tô Bạch.”
“Cảm ơn lời khích lệ của anh.” Tô Bạch gẩy tàn thuốc, nhưng lúc này, hắn cũng không cần khích lệ, nếu ngay cả một điểm này mà hắn cũng không nghĩ rõ được, vậy bây giờ hắn cũng sẽ không ngồi ở đây.
Lúc mới đầu khi mới biết tướng sự việc, Tô Bạch quả thực có loại cảm giác thế giới quan của mình đã sụp đổ, đồng thời cũng nghi ngờ ý nghĩa tồn tại của mình, nhưng hắn là một người cực kỳ cực đoan, lại là một người bệnh tâm thần, chuyện này dường như cũng trở thành một loại thuốc hay giải độc cho hắn. Có đôi khi, người bình thường, thậm chí là thính giả cũng khó chấp nhận được sự thật, Tô Bạch cũng là sau một trận suy diễn sai, mới từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường, về điểm này, mập mạp có kinh nghiệm nhất, nửa ngày trước còn đang an ủi đại Bạch, mà nửa ngày sau đã phát hiện ra đại Bạch lại giống như một người không có chuyện gì.
“Cho nên ý của cậu ta là kêu chúng tôi giúp cậu, ngay khi cậu đến nơi hẹn, chúng tôi sẽ bày trận ở gần đó, bắt mẹ cậu lại, ồ không, xin lỗi, là tóm được manh mối về người phụ nữ đó?” Giải Bẩm hỏi.
“Chỉ sợ các anh không đồng ý.” Tô Bạch nói.
“Đồng ý, sao có thể không đồng ý được!” Giải Bẩm đáp một cách rất kiên quyết.
“Ha ha, đại Bạch, uống cốc coca này đi, chúng ta là bạn bè cơ mà, bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau.” Mập mạp đứng dậy, vỗ vào vai của Tô Bạch một cách rất thân thiết: “Trước đây cậu cũng không nói chuyện này cho tôi biết, thế này cũng quá xa cách rồi đấy.”
Hòa thượng đặt tách trà xuống, Gia Thố cũng không xoay đồng tiền cổ nữa, hai người đều mỉm cười, rõ ràng, bọn họ cũng quyết định tham gia.
“Huyết Thi ngày trước đó.” Tô Bạch nhắc nhở.
“Huyết Thi và người phụ nữ đó khác nhau, sự khiếp sợ, khủng khiếp và mối đe dọa từ Huyết Thi đối với chúng ta, là chân thực, là thứ chúng ta có thể cảm giác được.” Giải Bẩm giải thích: “Cho nên nếu kêu chúng tôi đối đầu với loại người như Huyết Thi, chúng tôi thật sự thiếu hứng thú, bởi vì chúng tôi đều muốn tiếp tục sống, nhưng người phụ nữ đó rõ ràng đáng sợ và cao minh hơn Huyết Thi nhiều, cũng chính vì bà ta đứng ở nơi cao hơn, cao đến mức chúng tôi đừng nói là sờ đến, ngay cả ngửa đầu lên cũng không nhìn thấy được. Cho nên, chúng tôi mới có dũng khí đi động vào râu hổ.”
“Còn nữa?” Tô Bạch biết bọn họ còn có một lý do chưa nói.
“Khà khà.” Lúc này, mập mạp cười bảo: “Chỉ cần chúng tôi phát hiện ra một chút manh mối nào đó, cho dù là một manh mối nhỏ như móng tay, vậy thì Phát Thanh cũng sẽ biết, còn nhớ chuyện Huyết Thi lần trước chứ, thông qua miệng tôi gọi cái tên “Diệp Tư”, Phát Thanh mới xác nhận được thân phận của anh ta.
Nếu chúng tôi có thể phát hiện ra một chút manh mối, cho dù là bắt được mặt bên mơ hồ của người phụ nữ đó, vậy thì điều này cũng tương đương với giúp Phát Thanh một việc lớn, so với phần lớn nhiệm vụ hiện thực, thì nó có hiệu quả nịnh nọt Phát Thanh hơn nhiều!”