Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 961 - Chương 961 Mập Mạp Trung Thành Của Mày Bị Nhốt Lại Rồi 1

Chương 961

Mập Mạp Trung Thành Của Mày Bị Nhốt Lại Rồi 1


“Ấn tượng tốt này cũng không dễ có được cho lắm đâu.” Tô Bạch nhắc nhở, trên thực tế đây đúng thực là một loại nhắc nhở, bởi vì cho dù Tô Bạch có dùng từ ngữ đi miêu tả thế nào, thì có khả năng đám người mập mạp cũng không thể hiểu về sự khủng khiếp của người phụ nữ đó một cách sâu sắc bằng mình.


“Cũng vì không dễ có, cho nên mới muốn thử.” Mập mạp nói, sau đó anh ta nhìn xung quanh: “Dùng cách so sánh khác đi, trên một vài nền tảng phát sóng trực tiếp, thường phát sóng chơi mấy trò thám hiểm nhà ma gì đó, cũng đều là tìm tòa nhà tồi tàn ít người ở một chút, hoặc là nơi không có người ở tiến vào, rồi tản bộ xung quanh, tạo dựng bầu không khí mà thôi, nếu như anh ta thật sự biết ở trong này có khả năng có quỷ hại chết người, vậy anh ta còn dám tiến vào phát sóng trực tiếp nữa chắc?”


“A di đà phật, có lý, quả thực giống như mập mạp đã nói.” Hòa thượng phụ họa, bảo: “Chính vì người phụ nữ đó đáng sợ hơn Huyết Thi quá nhiều, đến ngay cả Phát Thanh cũng không lần ra được vết tích, cho nên chúng tôi mới có suy nghĩ đi thử một chút, nếu thật sự có loại uy hiếp trực diện tương tự với Huyết Thi đó, vậy chúng tôi ngược lại không dám đi thử.”


Gia Thố gật đầu.


“Ồ, tóm lại các anh đều tham gia hết.” Tô Bạch trêu chọc: “Được rồi, tự các anh vạch kế hoạch đi, tuy rằng rất có khả năng cuối cùng ngay cả cọng lông cũng không bắt được, nhưng chung quy, đây cũng là một chuyện rất có tính khiêu chiến.”


“Nếu không phải có cuộc hẹn tối nay, chúng ta có thể điều động nhiều sức mạnh hơn.” Giải Bẩm có hơi nghi ngờ nói: “Tôi và người quản lý trên diễn đàn cũng có chút quen biết, thông qua diễn đàn, có thể liên hệ với một vài thính giả có thân phận và thực lực thích hợp để tham gia hành động cùng, đến khi ấy tỷ lệ thành công ít nhất cũng lớn hơn một chút.”


“Nghĩ nhiều rồi, đông người, ngược lại sẽ không thú vị.” Mập mạp phản bác một cách không hề nể mặt: “Dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của bản thân đại Bạch, mấy người chung ta gom lại nơi này sờ lần sờ mò đã là cực hạn rồi, nếu lại gọi thêm nhiều người tới, ngược lại cũng không thích hợp.”


“Được rồi.” Tô Bạch dụi tắt đầu lọc vào gạt tàn: “Tự các anh lên kế hoạch đi, ngược lại, vị trí khách sạn tôi cũng đã nói cho các anh rồi, nên bày trận thế nào thì bày như thế, nên có biện pháp dự phòng gì thì có biện pháp dự phòng đấy, tôi đi thay quần áo trước đây, dù sao lần đầu gặp em rể mình, cũng phải chỉnh trang một chút.”


“Đợi đã, Tô Bạch, tôi vẫn còn một nghi vấn.” Giải Bẩm mở miệng hỏi: “Nếu em rể đó của cậu che giấu rất kỹ, vậy cậu làm thế nào xác nhận được thân phận của cậu ta?”


Tô Bạch vừa đi về phía phòng ngủ vừa phất tay: “Cuối cùng đăng nào chẳng phải giết, còn cần thăm dò những cái khác làm gì.”


Những người khác lập tức sững sờ.


Trong phút chốc, bọn họ mới ý thức được sâu sắc, cho dù ngoài mặt Tô Bạch thoạt nhìn bình tĩnh biết bao, nhưng thực tế, hắn để tâm vào chuyện này hơn so với trong tưởng tượng của bất cứ người nào, thậm chí một loại tâm trạng tức giận đó, đã sớm khiến hắn ra quyết định thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Tuy rằng cái này rất phù hợp với logic chủ nghĩa vị kỷ của thính giả, những vẫn luôn không được tính là phong cách của Tô Bạch.


Lái con Audi của mập mạp, Tô Bạch tới trước cửa khách sạn, lần này trong túi ngược lại cũng đựng chút tiền, sau khi đưa tiền boa cho nhân viên giúp mình đỗ xe, còn mình thì lại tiến vào trong thang máy dưới sự hướng dẫn của một bồi bàn khác.


Đối diện với tấm gương trong thang máy, Tô Bạch chỉnh lại cổ áo của mình một chút, vốn dĩ hắn muốn mặc tây trang, nhưng nghĩ lại vẫn bỏ đi, dù sao mình trong ấn tượng của dì út và em họ cũng là một kẻ nghèo túng làm ăn thất bại, nếu còn mặc tây trang phẳng phiu đến chỗ hẹn, hai người phụ nữ đối với mình thực sự rất tốt đó, có khả năng sẽ cảm thấy bọn họ mời Tô Bạch tới chỗ hẹn, trên thực tế là mang tới áp lực rất lớn cho hắn, rõ ràng nghèo túng còn muốn mặt mũi.


Cho nên, Tô Bạch cũng mặc đồ bình thường trong ngày thường của mình, thực ra đã quá lâu rồi không mặc tây trang, giờ lại mặc tây trang, ngược lại có hơi không quen.


Tuy rằng Tô Bạch đã sớm hạ quyết tâm phải giết chết tên được gọi là em rể đó, nhưng hắn vẫn để ý đến cảm giác của em họ và dì út mình như cũ, tuy rằng người mà hắn muốn giết là con rể và chồng bọn họ, nhưng Tô Bạch cảm thấy hai chuyện này cũng không ảnh hưởng, cũng không đối lập với nhau.


Khả năng, đây cũng là một điểm mà lúc đầu Sở Triệu không chịu được nhất ở hắn, nhưng hắn cũng không định thay đổi.


“Quý ngài, phòng 606 ở phía trước, ngài còn cần gì nữa không?”


“Không cần, cảm ơn.”


“Chúc ngài thưởng thức bữa tối vui vẻ.” Bồi bàn lùi ra một cách rất lễ phép.


Tô Bạch bước tới trước cửa phòng bao, rồi gõ cửa.


“Là anh họ tới sao?” Người mở cửa là em họ.


“Anh họ, mau vào đi.”


Trong phòng bao, chỉ có em họ của mình, mà không thấy dì út và người gọi là em rể kia đâu.


Em họ giải thích: “Mẹ em đi tới bệnh viện thăm một người bạn, vị đó nhà em cũng lái xe đưa bà ấy đi, cũng sắp qua đây rồi, em ở đây trước đợi anh họ anh đó, xin lỗi anh nhé.”


“Không sao.” Tô Bạch nở nụ cười, ngồi xuống.


Nơi này là tầng sáu, dựa sát cửa sổ, bên dưới là phố đi bộ, ánh đèn rực rỡ, quả thực là một nơi rất tốt để dùng bữa.


“Anh họ, anh thích ăn gì?” Em họ đưa thực đơn tới và nói: “Anh em mình gọi món trước đi.”


“Anh không kén ăn đâu.” Tô Bạch nhún vai, ý bảo mình sao cũng được.


“Vâng.”


Chọn món ăn xong, phục vụ viên tiến vào rót rượu.


Trong phòng bao, vẫn là Tô Bạch và em họ.


Chương 961

Bình Luận (0)
Comment