Chương 963
Trong Nhà Chưa Tỏ Ngoài Ngõ Đã Tường 1
Mập mạp la hét rất lâu, phát hiện ra vẫn không có tiếng động nào cả, thực ra vốn dĩ anh ta cũng không mong đợi có động tĩnh gì, mình lại không phải là Nobita, Phát Thanh cũng không phải Doraemon, gặp chuyện gì cũng không có khả năng gọi một tiếng thì Phát Thanh sẽ cắm một cây chong chóng tre vào đầu rồi bay tới giúp anh ta.
Chỉ có điều, trận pháp này khiến mập mạp thật sự rất đau đầu!
Trận pháp ở trước mặt rất đơn giản, rất sơ cấp, nhưng mỗi một nét, mỗi một đường, thậm chí là mỗi một chi tiết, đều hoàn toàn hoàn chỉnh và tự nhiên, mập mạp thậm chí còn không có cách nào tìm ra được sơ hở gì.
Phá giải pháp trận, thực sự chính là sự so sánh về trình độ và sự hiểu biết giữa người bày trận và người phá trận đối với trận pháp, cũng giống như màn đấu trí giữa người xây mộ và trộm mộ vậy.
Cách phá trận đơn giản nhất, thực ra chính là tiến hành đào móc và tìm cửa đột phá từ vị trí sơ hở trong trận pháp của đối phương, trước đó mập mạp đã tốn đến nửa tiếng đồng hồ, kết quả hoàn toàn không tìm được điểm đột phá, điều này gần như đã tiến hành một loại nghiền áp đối với anh ta từ phương diện trình độ pháp trận.
Không, theo quan điểm của mập mạp thì đây là một loại sỉ nhục, hơn nữa còn khiến bản thân anh ta có một loại nhục nhã không có cách nào phản bác được.
Theo bản năng, mập mạp biết rõ mình chắc chắn phải đổi cách khác, nhưng với kiến thức nông cạn này, nếu đối phương đã đặt một cái túi tinh thế như vậy ở đây để mình nhảy vào, vậy thì, mục đích thực sự của đối phương là gì?
Ngay khi một tiểu đội bắt quỷ thành lập, chuẩn bị đi bắt quỷ, lại đột nhiên phát hiện ra, thực ra quỷ đã sớm chuẩn bị sẵn đồ ăn tươm tất, đợi đám người của mình tới, đây là một loại cảm giác thế nào?
Người phụ nữ đáng sợ đó, bà mẹ của đại Bạch đó, rốt cuộc muốn làm gì?
Giữa thanh thiên bạch nhật, dưới Phát Thanh, vậy mà bà ta thật sự không trốn chui trốn lủi như một con chuột, mà là chọn chủ động ra tay, rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì?
Thế nhưng, mập mạp cũng chẳng lo lắng cho sự an nguy của mình cho lắm, đối phương dường như cũng có một loại thu ghém, đó chính là tạm thời nhốt mình ở nơi này, mà không dự định tạo ra bất cứ lực sát thương thực chất nào cho mình, chỉ là cứ như vậy, một loại cảm giác bị chơi đùa và khống chế này, vẫn khiến anh ta cảm thấy khó mà chịu đựng được.
Trên cơ bản, thính giả đều mắc hội chứng Stockholm, đó chính là sau khi bị Phát Thanh hoàn toàn hành hạ rất nhiều lần, từ tận đáy lòng đã chấp nhận địa vị của Phát Thanh, nhưng nếu còn có một người khác muốn tới hành hạ bọn họ, vậy anh nhất định phải bùng phát sự phản kháng, cho dù là về tự tôn hay là tự tin, thậm chí là từ phương diện góc độ tức giận đơn giản nhất mà nói, đều không có cách nào chấp nhận được.
Toàn bộ giá trị quan của thính giả, đều được thành lập trên nền tảng của Phát Thanh, một loại giá trị quan vặn vẹo và có điều kiện, Phát Thanh, là tiêu chuẩn đo lường xã hội của thính giả, là pháp luật trong vòng xã hội thính giả mà mọi người đều ngầm thừa nhận, thậm chí là tập mãi thành thói quen. Ngay khi có người có thể chạy thoát khỏi pháp luật, ngay khi có người có thể tránh được luật pháp, ngay khi người đó xuất hiện trước mặt anh, chỉ giống như một người bình thường, đột nhiên biết người ngồi bên cạnh mình có thân phận là một phạm nhân đào tẩu, khiến anh sợ hãi, da đầu tê rần, và cuồng loạn!
Mập mạp hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng bình ổn tâm trạng của mình, anh ta cắn môi mình, mãi cho đến khi môi mình đã rớm máu, anh ta mới miễn cưỡng chôn vùi cơn khủng hoảng của mình xuống, hai tay mở ra, những lá cờ xuất hiện trong tay của mập mạp: “Được thôi, vậy tôi sẽ dùng cách nguyên thủy nhất cũng là ngu nhất để phá trận.”
“Chào ngài, đây là phòng bao 605 mà ngài đã đặt trước, món ăn mà ngài đã chọn đang được chuẩn bị, có thể mang lên cho ngài ngay lập tức.”
“Được, làm phiền rồi.”
Giải Bẩm đưa một tờ một trăm tệ cho bồi bàn một cách thành thục, ánh mắt dừng trên cánh cửa phòng bao 606 một chút, sau đó bước vào trong phòng bao bên cạnh của mình.
Dựa theo kế hoạch đã đặt trước đó, Giải Bẩm không nên xuất hiện ở nơi này, hoặc là nói, anh ta không nên xuất hiện ở vị trí cách phòng 606 gần như vậy.
Nhưng anh ta cũng có quan điểm của mình, nếu em rể của Tô Bạch thật sự là vị đó, và nếu người đàn bà đó sẽ xuất hiện ở nơi này, vậy cho dù mình có trốn ở trong phòng bếp khách sạn hay là nhà vệ sinh, thì có thể trốn được tầm mắt của đối phương chắc?
Sao có thể.
Cho nên, ngược lại còn chẳng bằng ngồi yên ổn ở nơi này, ngồi ở vị trí gần như vậy, ăn chút bò bít tết và uống chút rượu vang, đã chuẩn bị vuốt râu hổ rồi, làm gì còn phải khiến mình tủi thân như vậy nữa chứ?
“Cốc cốc cốc…”
“Mời vào.”
Một bồi bàn đẩy xe thức ăn vào, đặt những món ăn đã đậy vung lên trên bàn.
Ngay khi bồi bàn quay người định rời đi, Giải Bẩm đột nhiên mở miệng nói: “Đứng lại.”
Bồi bàn đứng bất động, nhưng rất nhanh, anh ta lại quay người lại, đi tới trước mặt Giải Bẩm: “Anh, ngài còn cần phục vụ gì sao?”
Giải Bẩm cười lạnh: “Không có.”
Bồi bàn gật đầu, rời khỏi phòng bao.
Giải Bẩm nhìn món ăn trước mặt mình, anh ta không hề động tay, thậm chí ngay cả dao nĩa anh ta cũng không động vào, ngay khi bồi bàn kia tiến vào, anh ta rõ ràng cảm giác được trong không khí dường như có thêm một mùi hương kỳ quái.
Đây không phải là mùi thức ăn, cũng không phải là mùi rượu.
Rất thơm nhưng không nồng, khiến người cảm giác thấm tận vào ruột gan, không hề ngấy một chút nào.
Ngón tay của anh ta nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.