Chương 969
Số Mệnh Trong Chiếc Rương Đồng Xanh 1
Gió càng lúc càng lớn, tuy rằng đã sắp đến tháng tư rồi, nhưng lúc này khí hậu vẫn trông có vẻ không được thân thiện cho lắm, cơn gió lạnh tạt qua giữa các tòa nhà cao tầng, kèm theo chút lạnh lùng và ẩm ướt, không ngừng nói cho người ta biết nó thực ra vẫn chưa rời đi.
Dân thành thị Thượng Hải vốn bước đi rất nhanh, nhưng lúc này, lại không khỏi lại chủ động gia tăng tốc độ của mình, còn giành giật từng giây phút hơn cả trong công việc và gia đình, có lẽ bây giờ, bọn họ thực sự không muốn nán lại ở bên ngoài thêm chút nào nữa.
Hôm nay, xem ra việc làm ăn ở phố thương mại khá tiêu điều hơn một chút, đối với hiện tại mà nói, những ảnh hưởng tiêu cực từ giá trị thặng dư của đô thị phát triển đã dần dần lộ rõ ra, cho dù là Thượng Hải có khả năng tiêu hóa kinh người cũng không ngoại lệ, rất nhiều địa phương cũng đã xuất hiện tình huống kinh tế đình trệ, không phù hợp với mức độ phủ sóng mong đợi.
Mà phía trên con đường thương mại này, lại lộ ra một loại tiêu điều hoàn toàn không hợp với bầu không khí.
Tô Bạch duỗi tay, nhẹ nhàng sờ vào cằm mình, vẫn cảm thấy ở đây vẫn có hạt nước chưa lau, hoặc có lẽ là vết máu chưa được lau sạch, chỉ có điều lúc này, hắn ngược lại trông khá thoải mái, không còn cảm giác do dự của trước đó nữa.
“Vất vả cho cậu rồi.” Tô Bạch nói ra vài chữ này.
Có lẽ, cho dù là người có tâm tính cứng cỏi như Tô Bạch, sau khi biết mình hiện thế, đã chuyển hóa từ trong tức giận thành bình tĩnh, nhưng hắn cũng đã từng nghĩ đến rất nhiều lần, rằng ngay khi mình chân chính đối mặt với Tô Bạch thực sự đó, rốt cuộc mình nên nói thế nào, và nên làm gì.
Nhưng dưới tình cảnh này, toàn bộ suy nghĩ trước đây, đều cảm thấy không còn ý nghĩa gì, đến cuối cùng, lại nói ra mấy chữ “vất vả cho cậu rồi” này.
Quả thực là đã vất vả cho cậu rồi.
Trên gương mặt của em họ lộ ra vẻ tự giễu, chậm rãi đặt cốc rượu xuống, chỉ vào mặt mình, nói: “Cậu đang thương hại tôi đấy sao?”
Tô Bạch gật đầu, không hề giả bộ, nhưng thái độ này lại càng đả thương người hơn.
Bởi vì người trước mặt, từ hành động và thái độ đối với mình ở Tứ Xuyên lần trước, thì oán khí và sự bất mãn của cậu ta, thực ra đã gần đến giới hạn rồi.
Nhưng cho dù biết thái độ và hành động này của mình sẽ càng kích động cậu ta hơn, nhưng Tô Bạch vẫn sẽ làm như vậy, bây giờ, qua loa lấy lệ và giả bộ ung dung tự đắc, thực ra đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi đang thấy thương xót cho cậu, cậu cũng đã chịu rất nhiều khổ cực, mà tôi còn muốn giết cậu nữa.
Giữa tôi và cậu, chỉ có một người có thể sống sót.
Đây là chuyện đã được định trước, hai bức ảnh đó đã đánh dấu một loại chia cắt và tách rời số mệnh của chúng ta, mỗi người tự đi trên một lối rẽ riêng, nhưng hai bức ảnh đồng thời cũng định trước, nếu như quỹ đạo của vận mệnh không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì giữa tôi và cậu, cuối cùng cũng sẽ hợp lại làm một, đến lúc đó, chắc chắn sẽ lại chia ra sống và chết.
Mà biến số duy nhất ở trong này, có lẽ chính là lúc trước Lệ Chi đã kêu Cát Tường tới bên cạnh mình, ngăn cản anh Cửu mở chiếc rương đồng xanh đó ra trước mặt mình, hoặc có lẽ bản thân anh Cửu đã vi phạm lời thề ngày trước, cuối cùng quyết định không tham gia vào loại chuyện này nữa, cho nên, anh Cửu đã chết rồi, bị người giết chết trong viện dưỡng lão.
Mà rất dễ nhận thấy, hung thủ giết chết anh Cửu chính là vị ở trước mặt này đây.
“Tôi rất ghen tị với cậu, vô cùng, vô cùng ghen tị với cậu.” Ánh mắt của em họ nhìn Tô Bạch với vẻ hơi lạnh lùng: “Cậu chưa từng trải nghiệm sự cô đơn và dày vò khi bị nhốt trong chiếc rương đó suốt nhiều năm như vậy, nhưng tôi lại có thể hoàn toàn không trở nên điên cuồng mất đi ý thức, mà vẫn có thể tiếp tục duy trì trạng thái tự chủ, tôi còn thấy hơi khâm phục chính mình đấy.
Sau đó, tôi biến thành hình hài một người con gái, sống ở thế gian này với thân phận của cô gái này, điều này lại càng dày vò khủng khiếp hơn hơn cả việc bị nhốt trong chiếc rương đồng xanh!”
Một người đàn ông, đầu tiên là bị nhốt trong một chiếc rương suốt nhiều năm trời, sau đó lại không biết tại sao chỉ có thể tiến vào trong cơ thể của cô gái này để làm phụ nữ, nếu cậu ta thật sự có khuynh hướng về phương diện đó, thì có khả năng đây lại là một niềm vui lớn, nhưng rất dễ nhận thấy, cậu ta rất thẳng, cho nên đối với cậu ta mà nói, đây là một loại khổ hình không thua gì, thậm chí là vượt xa cả bị việc sống khép kín trước đây.
Tô Bạch có hơi giật mình, chẳng trách đối phương lại không nhịn được mà ra tay với mình ở Tứ Xuyên, lần đó hung thủ thoạt nhìn rất ấu trĩ, cũng rất nực cười, giấu đầu hở đuôi, chỉ hiện ra một loại trút giận, nhưng hóa ra, nguyên nhân lại tới từ đây.
Nếu đối phương tiến vào cơ thể một người đàn ông, có lẽ, cơn xúc động nào đó, sự xoa dịu nào đó, vào một mốc thời gian nào đó, có khả năng đối phương sẽ có một chút xúc động, đến khi ấy sẽ chọn buông bỏ hoặc là tiêu tan một chút ít, cũng không phải không có khả năng.
Ít nhất, chắc hẳn sẽ tồn tại một xác suất nhất định, rằng cậu ta sẽ học được cách từ từ coi nhẹ một chuyện, nhưng cậu ta lại tiến vào trong cơ thể một người phụ nữ, mỗi ngày nhất định phải sống như thể mình là một người phụ nữ, thậm chí còn có cả chồng, lại còn phải chấp nhận yêu cầu đêm tân hôn của chồng mình đối với mình.
Tô Bạch tự nghĩ, đổi lại là mình, phỏng chừng cũng sẽ sớm điên lên mất.
“Cô ấy là em họ của cậu.” Tô Bạch mở miệng nói một cách rất nghiêm túc: “Tôi và cô ta không có mối quan hệ huyết thống chân chính, nhưng cậu thì có.”
“Quan hệ huyết thống?” Em họ dường như đang cố nhịn cười, nhưng lúc này, cơn tức giận trong con ngươi của cô ta đang không ngừng sôi trào: “Chỉ là có tính tương tự về DNA mà thôi, không có gì khác với người bình thường hết.”