Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 971 - Chương 971 Phát Thanh Buồn Cười Chết Mất 1

Chương 971

Phát Thanh Buồn Cười Chết Mất 1


Bà ta thật sự chưa trở về sao?


Bây giờ trong đầu Tô Bạch vẫn còn đang nghĩ đến vấn đề này, dường như không hề để ý đến sự việc đang xảy ra ở xung quanh một chút nào.


Biểu cảm này ở trong mắt em họ có hơi nghi ngờ, nhưng cậu ta vẫn kiên trì tiếp tục hành động.


Cướp lại cơ thể của mình, ngày hôm nay sẽ kết thúc tất cả mọi chuyện, ngày hôm nay, tóm lại, sẽ cho mình một kết quả!


Tô Bạch hơi lắc đầu, lầm bầm bảo: “Bà ta chắc hẳn đã trở về rồi.”


Không khí xung quanh, bắt đầu càng lúc càng lạnh, nhưng cũng chỉ giới hạn ở trong căn phòng bao này, những nơi khác lại vẫn như thường, phòng bao này là vị trí mắt trận.


“Cốc cốc cốc…”


Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, cùng lúc đó, những sợi tơ màu đen luồn vào trong qua khe cửa phòng bao, quấn quanh người Tô Bạch.


Hắn thậm chí còn không có cách nào giãy thoát khỏi bọn chúng, bởi vì những sợi tơ màu đen này hoàn toàn hòa tan vào trong linh hồn của mình, trên thực tế, Tô Bạch biết rõ, linh hồn của mình chắc chắn cũng đang bị trói buộc vào trong chiếc rương đồng xanh đó, mà mình và vị ở trước mặt này, số phận của hai người, vận mệnh của hai người, linh hồn của hai người, thực ra đều đã đóng dấu thật sâu lên chiếc rương đồng xanh kia, đó là một nút thắt không thể nào cởi bỏ, từ khi bạn ra đời đã thắt chặt lại với nhau rồi.


Cơ thể của Tô Bạch từ từ lơ lửng bay lên, giống như bị treo lên vậy, lúc này, chiếc rương đồng xanh chậm rãi mở ra, tuy rằng cách một khoảng cách xa, nhưng Tô Bạch vẫn có thể cảm giác được lời vẫy gọi và lôi kéo từ trong vô thức đó như cũ.


Dường như, nơi này mới là chốn trở về chân chính của mình, mới là nơi ở thật sự của mình.


Đây là một loại kêu gọi vượt qua ranh giới của thực lực, là lời mời gọi vượt qua bất cứ khái niệm năng lượng mơ hồ nào như trận pháp và kết giới, như thể bạn vốn thuộc về nơi đó, mà nơi đó, bạn hoàn toàn không có cách nào từ chối nó được.


Nói thực, cho dù là Tô Bạch, cũng không ngờ được đối phương sẽ có nghị lực lớn như vậy, đi vẽ sẵn hoa văn trận pháp trong toàn bộ khách sạn rồi đợi một ngày này đến.


Bây giờ, nếu Tô Bạch đặt tay lên ngực tự hỏi một chút, thực ra lần này mình đến nơi hẹn, thật sự vốn mang theo tâm thái đi tới Hồng Môn yến, nhưng đây quả thực là một loại thái độ mà mình rất không có trách nhiệm.


Trong lịch sử, các câu chuyện xưa giống như Hồng Môn yến cũng có, nhưng rất ít, tại sao lại như vậy?


Bởi vì phần lớn nhân vật đến Hồng Môn yến đều sẽ không có vận may tốt giống như Bái Công, lại phối hợp với một đối thủ tự kiêu tự đại, trên thực tế lại bảo thủ và tự phụ như Hạng Vũ, có khả năng đến hơn chín mươi chín phần trăm kết cục của Hồng Môn yến đều là chủ nhà ném chén xuống đất, vệ sĩ phía sau rèm ở xung quanh lập tức xông tới băm khách nát nhừ.


Nhưng cho dù là như vậy, cho dù là mập mạp hay là hòa thượng, hoặc là Gia Thố và Giải Bẩm, bọn họ đều không đi khuyên ngăn Tô Bạch, đương nhiên, ở trong này chắc chắn có tâm tính nóng lòng muốn so chiêu với người phụ nữ kia của bọn họ, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là bởi vì bọn họ biết mình không khuyên được hắn.


Tô Bạch không phải là một người qua loa cho xong chuyện, cũng không phải là một chọn cho mình phong cách làm việc hoàn toàn dựa theo xu hướng lợi nhuận để làm, có đôi khi mập mạp cũng sẽ cảm thán rằng tại sao Tô Bạch thường tự tìm đường chết, nhưng vẫn có thể tiếp tục sống sót, cho dù là trong thế giới hiện thực hay là trong thế giới chuyện xưa.


Cho nên, bản thân Tô Bạch đã nói trước đó mình đã đồng ý sẽ tới khách sạn này dùng bữa, nên bốn người khác đều quả quyết, không tiếp tục tiến hành ngăn cản nữa, khi ấy, thật sự trừ phi cả bốn người cùng liên thủ chế phục Tô Bạch, rồi lại kêu mập mạp dùng trận pháp ở nhà lão Phương áp chế Tô Bạch lại, sau đó đút nước đút cơm, đợi lần sau hắn bị Phát Thanh gọi vào thế giới chuyện xưa rồi lại khôi phục tự do sau, nhưng sự lựa chọn này hiển nhiên rất vớ vẩn.


Đây là cuộc gặp gỡ đưa ra một lời giải thích liên quan đến cuộc sống của Tô Bạch, liên quan đến sự ra đời của hắn, và liên quan đến ý nghĩa sinh tồn của hắn, nếu như người còn đang sống, mà đến ngay cả ý nghĩa tồn tại của mình không thể phân được rõ ràng, vậy phải đáng thương biết bao?


Mà hiện thực thật ra cũng đã khiến Tô Bạch rất đáng thương rồi, tuy rằng hắn đã dựa vào tâm tính biến thái giống như người bệnh tâm thần đó của mình để chống đỡ, thoạt nhìn cũng không có gì ghê gớm cả, sau khi trải qua giai đoạn điên cuồng lúc đầu, hắn cũng sẽ khôi phục lại sự bình tĩnh, nên làm gì thì làm, nên làm nhiệm vụ hiện thực thì làm nhiệm vụ hiện thực, nên tiến vào thế giới chuyện xưa thì tiến vào thế giới chuyện xưa, nhưng đám người mập mạp cũng không có cách khuyên ngăn Tô Bạch tự đưa ra một cái kết cho mình.


Nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống đến một mức độ cực kỳ khoa trương, trên vách tường xung quanh cũng đã kết một lớp bụi băng, trên mặt đất cũng đã có một tầng sương trắng, dì út vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, rõ ràng tạm thời chưa thể tỉnh lại được, nhưng bà ấy vẫn có thể cảm giác được cơn lạnh giá, cơ thể bắt đầu run rẩy.


Hôm nay dì út chỉ mặc một bộ váy lễ phục, quần áo mỏng mang như vậy, lại bị cưỡng chế khóa thần hồn, rất có khả năng bà ấy sẽ bị đông chết!


“Ít nhất thì cậu không cần thiết phải hại bà ấy.”


Tuy rằng cả người Tô Bạch từ trên xuống dưới đều không thể cử động, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía dì út một cách bình tĩnh.


“Về phần bà ta, cho dù là đối với thân phận em họ này của cậu, hay là cậu, thân là thân phận Tô Bạch này của tôi, bà ấy đều giống như một trưởng bối, dành cho cậu sự bảo vệ chân chính, bà ấy là một người phụ nữ lương thiện.”


Chương 971

Bình Luận (0)
Comment