Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 972 - Chương 972 Phát Thanh Buồn Cười Chết Mất 2

Chương 972

Phát Thanh Buồn Cười Chết Mất 2


Trên gương mặt của em gái lộ ra vẻ lạnh lùng và điên cuồng, đây là một loại biểu cảm hoàn toàn khác biệt, thậm chí còn có thể nói là rất xung đột, nhưng xuất hiện trên gương mặt của em họ, lại lộ ra một cách rất hài hòa và tự nhiên.


Điên cuồng, là bởi vì cậu ta cuối cùng cũng có thể hoàn thành chuyện mà từ trước đến nay mình luôn muốn làm, ở trong chiếc rương đồng xanh đó, sự cô độc đáng sợ mà mình phải chịu đựng và cả việc học truyền thừa nhạt nhẽo đó, tất cả sự dày vò, cuối cùng cũng có thể lập tức vẽ nên một dấu chấm tròn, mà lạnh lùng, thì lại bởi vì em họ hận Tô Bạch đến thấu xương, và cả sự sỉ nhục, châm biếm một cách không hề nương tình trước đó Tô Bạch, khiến sự hận thù trong con người cậu ta đối với Tô Bạch dường như hoàn toàn dâng lên.


“Đã đến lúc này rồi, mà cậu còn ở đây giả làm người tốt nữa sao?”


Lúc này, cơ thể của Bách Túc lơ lửng giữa không trung, từ từ bay vào, anh ta là thể linh hồn, nhưng có thể cảm giác được quỷ khí vô cùng dày đặc trên người anh ta, nếu như chiếc rương đồng xanh là địa ngục, vậy lúc này, Bách Túc dưới tình huống không biết gì, bị em họ luyện chế thành giới linh qua từng ngày từng tháng, chính là hắc bạch vô thường trong địa ngục.


Bởi vì Tô Bạch đã giết anh ta, cho nên sau khi hóa thân thành quỷ, hận ý của anh ta hiển nhiên sẽ tập trung lên người Tô Bạch, nếu là bình thường, một người bình thường bị mình giết chết, có xác suất khá nhỏ biến thành quỷ, nên Tô Bạch hoàn toàn cũng chẳng muốn liếc mắt nhìn lấy một cái, cô hồn dã quỷ bình thường dám lại gần bên người hắn, chỉ cần sát khí cương thi trên người hắn hơi có một chút cảm ứng thôi, nó sẽ tự động vận chuyển khiến quỷ hồn này sẽ lập tức hồn phi phách tán ngay.


Nhưng lúc này, Bách Túc đại diện cho lời kêu gọi tới từ chiếc rương đồng xanh, anh ta muốn tới dẫn Tô Bạch về trong chiếc rương đồng xanh, đương nhiên, thứ mang đi hiển nhiên là linh hồn của Tô Bạch.


Mà lúc này, sự ớn lạnh ở nơi này, hiển nhiên chính là vì quỷ khí đáng sợ trên người Bách Túc mang lại.


“Cậu là một người ích kỷ, cũng là một người giả tạo, cậu biết không, sự tệ hại của kẻ đạo đức giả còn khiến tôi cảm thấy buồn nôn hơn cả tên tội ác tày trời.” Em họ chỉ vào Tô Bạch và nói với vẻ mặt dữ tợn, cậu ta không dám đi tiếp xúc với Tô Bạch vào lúc này, bởi vì lúc này, tuy Tô Bạch không thể cử động, nhưng nếu bây giờ cậu ta tiếp xúc với hắn, rất có khả năng sẽ bị Bách Túc cùng mang về chiếc rương đồng xanh.


Hình ảnh đó thật quá đẹp rồi.


Hai anh giai vui vẻ, hai anh giai hoàn toàn hòa thuận.


Bởi vì em họ đã từng ở trong chiếc rương kia rất lâu nên biết rõ, cha mẹ của mình, đã gần như để lại dấu ấn sinh mệnh trọn vẹn cho cả hai người là mình và Tô Bạch trong chiếc rương đồng xanh, và các loại cấm chế thậm chí đến ngay cả bản thân cậu ta cũng không có cách nào giải được. Chiếc rương đồng xanh này đối với cậu ta và Tô Bạch mà nói, tương đương với cẩn cơ chú của Tôn Ngộ Không, mặc cho người trước có thực lực mạnh mẽ bao nhiêu, đáng sợ đến đâu, cũng vẫn sẽ kiên định ăn sạch bạn.


“Tôi vẫn luôn chấp nhận mình là một người ích kỷ, bởi vì tôi có thể nhìn thẳng vào nội tâm của mình.”


Tô Bạch nhìn vào dì út với sắc mặt đã hiện ra vẻ trắng bệch đầy bệnh trạng, trong ánh mắt lộ ra vẻ không nỡ, qua hôm nay, bà ấy đã mất đi người thân của mình, không, bà ấy thậm chí cũng mất đi cả tính mạng của mình nốt.


“Dẫn cậu ta đi đi, tôi không thể chờ đợi được trở về cơ thể của mình nữa rồi, cơ thể lâu ngày không gặp của tôi.” Em họ hô với Bách Túc ở bên cạnh.


Hai tay của Bách Túc đặt lên bả vai của Tô Bạch, rất nhanh, anh ta đã dẫn Tô Bạch bay ra khỏi căn phòng này, trở về trong chiếc rương đồng xanh ở trên tầng.


Chỉ có điều, mãi cho đến hiện tại, sắc mặt của Tô Bạch vẫn bình tĩnh như cũ. Bình tĩnh đến mức khiến em họ cũng cảm thấy có hơi không chân thực, nhưng bản thân em họ tin chắc rằng mình hoàn toàn không có sơ hở và sơ suất gì, đối phương, nhất định phải chết!


“Ôi.” Tô Bạch thở dài một hơi, hắn cảm giác được linh hồn của mình đang từ từ bị rút ra khỏi cơ thể, không có sức phản kháng, thật sự không có sức phản kháng.


“Cậu biết không, thực ra tôi thật sự rất thương hại cậu, bởi vì trước đó cậu nói, sau khi có được cơ thể của tôi, cậu sẽ sở hữu sức mạnh của tôi, sau đó sống một cách tự do tự tại, ha ha ha…” Tô Bạch nở nụ cười.


Một nửa linh hồn của hắn đã rời khỏi cơ thể, lúc này, miệng của hắn đã bất động, giọng nói cũng thay đổi từ miệng lên tiếng lúc đầu thành sóng dao động linh hồn lên tiếng.


“Cậu biết sự tồn tại của Phát Thanh mà lại không dám nói, nhưng tôi có thể nói với cậu, ngay khi cậu cảm thấy có thể cướp được cơ thể của tôi, sau đó chiếm cơ thể của tôi để tự do tự tại, có khả năng Phát Thanh đang ở bên trên nhìn cậu giống như nhìn một thằng thiểu năng rồi. Ngay cả cha mẹ cũng chỉ có thể tiến hành lẩn trốn dưới ánh mắt của Phát Thanh, nào có tự tin và tư cách gì nói ra có thể sống một cách tự do tự tại?”


“Chuyện này cũng không cần cậu phải lo lắng, tạm biệt.” Em họ lạnh lùng nhìn linh hồn từ từ bay lên của Tô Bạch.


Lúc này, linh hồn của Tô Bạch cũng rất bình tĩnh, ngay khi linh hồn sắp hoàn toàn thoát ra khỏi cơ thể, Tô Bạch nói với một loại giọng điệu kinh ngạc giống như đột nhiên nhớ ra gì đó: “Ồ, quên mất nói với cậu một chuyện, cậu nói đúng rồi đấy, tôi có khả năng thật sự là một ác nhân giả tạo, cũng là một tên giả nhân giả nghĩa, bởi vì trong nhà vệ sinh trước đó, tôi cuối cùng cũng không giết chết Bách Túc, mà là biến cậu ta thành thành viên mới của tôi. Cho nên, Bách Túc, cậu tỉnh lại đi.”


Lúc này, trên nền nhà lạnh lẽo trong nhà vệ sinh ở tầng này, một giọt máu được đặt trên trán của thi thể khô quắt đó, từ từ dung hòa vào trong lớp cằn cỗi của xác khô, ngay sau đó, cơ thể của xác khô từ từ trở nên căng tràn.


Chương 972

Bình Luận (0)
Comment