Chương 98
Nữ Sinh Viên Nghèo
Nhưng tên khách sạn này rất có phong cách: Khách sạn văn hóa Tùng Phan, chỉ là lúc Tô Bạch đi vào thang máy, ngoại trừ những bức tranh sơn dầu về phong cảnh Tây Tạng, nơi này không có gì đặc biệt, trong thang máy còn có một cô gái, mặc một chiếc áo lông màu xanh nhạt, rõ ràng là một du khách.
- Đến du lịch?
Cô gái chủ động bắt chuyện với Tô Bạch.
- Ừm.
Tô Bạch khẽ gật đầu.
- Một mình?
- Ừm?
Cửa thang máy mở ra, Tô Bạch đi đến căn phòng của mình, mở cửa đi vào, một mùi ẩm ướt xông vào mũi hắn, đúng vậy, nhập gia tùy tục, Tô Bạch đặt Cát Tường lên giường, sau đó chuẩn bị nước đi tắm, lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Tô Bạch để người trần ra mở cửa, là cô gái trước đó hắn đã gặp ở trong thang máy, đang đứng ngoài cửa.
- Chào anh, tôi là sinh viên nghèo đi du lịch, vì lộ phí, cùng anh một lần, 800 tệ, được không?
Thấy Tô Bạch không có trả lời, cô gái lấy thẻ sinh viên ra, thật đúng là sinh viên đại học của một tỉnh trong nước, hơn nữa nhìn cách ăn mặc và cách nói chuyện, cũng không phải loại người thường xuyên làm buôn bác xác thịt.
- Đây là thẻ sinh viên của tôi, tôi là nữ sinh viên đại học, điều này không giả được, 800 tệ một lần, thật sự không đắt, được rồi, bớt cho anh, nhìn anh đẹp trai như thế, 700 tệ một lần, được chứ? Thực sự không được thì 600 tệ một đêm.
Tô Bạch lấy ví tiền ra, hắn dự định trực tiếp cho cô gái này 600 tệ, để cô ta đi về phòng ngủ, không phải Tô Bạch có bệnh thích sạch sẽ, giả thanh cao, cũng không phải xem thường cô ta vì muốn đi du lịch mà bán thân xác của mình, chỉ là Tô đại thiếu gia của chúng ta không thiếu phụ nữ, không cần thiết ở loại địa phương này, vì phát tiết một chút mà tùy tiện lựa chọn chấp nhận, sự tình khác đều có thể tùy tiện, đối với chuyện như này, ánh mắt Tô Bạch luôn rất cao.
Chỉ là cô gái này nghĩ thầm Tô Bạch đồng ý trả tiền, vội vàng xua tay nói:
- Làm xong cho tiền cũng được, anh đi tắm rửa trước đi, tôi qua phòng tôi cầm bao cao su.
Động tác lấy tiền ra của Tô Bạch hơi dừng lại, cô gái liền xoay người rời đi.
Tô Bạch cười cười, đặt tiền ở trên tủ giày, sau đó cởi quần áo, xoay người đi vào nhà tắm, khoảng 5 phút sau, tiếng đập cửa lại một lần nữa vang lên, Tô Bạch trần truồng đi ra khỏi nhà tắm, mở ra một khe hở, sau đó cầm 600 tệ đặt ở tủ giày, ném ra ngoài.
- Hôm nay tôi mệt, không cần cô.
Sau khi nói xong, Tô Bạch lại một lần nữa đóng cửa lại, tiếp tục đi tắm.
Hòa thượng Thất Luận đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy 600 tệ tung bay trước mắt mình, vẻ mặt mờ mịt.
Hòa thượng Thất Luận hít sâu một hơi, cũng may tu vi của anh ta rất cao, chỉ là mặc cho ai có lòng tốt đến dự định đưa tin giúp người một tay, kết quả lại thấy cảnh 600 nhân dân tệ tung bay trên không trung, sau đó rơi xuống mặt đất, có lẽ trong lòng đều có loại xúc động muốn đánh người.
“Cốc cốc cốc!”
Hòa thượng lại một lần nữa gõ cửa.
Tô Bạch không có phản ứng, tiếp tục đi về phía nhà tắm, trong lòng còn đang nghĩ cô gái này thật chấp nhất, có nghĩa khí, tiền hắn đã đưa, lại còn cứng rắn muốn ngủ với hắn, đây cũng được coi như có lương tâm nghề nghiệp, tuy nói vì không có tiền du lịch mà bán rẻ thân thể, loại hành động này khiến Tô Bạch không tiếp thu được, nhưng ít ra trên phương diện làm người, ngược lại cũng coi như không tồi.
Không biết còn tốt, nếu như lúc này hòa thượng Thất Luận biết suy nghĩ trong lòng Tô Bạch, có lẽ anh ta trực tiếp muốn xuất ra bản lĩnh hàng ma, móc rỗng óc Tô Bạch.
Cuối cùng, Tô Bạch cảm thấy tiếng gõ cửa này có chút phiền muộn, hắn vừa lau người, vừa đi ra, đưa tay mở cửa, lúc Tô Bạch nhìn thấy hòa thượng ngoài cửa và mấy đồng nhân dân tệ trên mặt đất, bỗng nhiên chính hắn cảm thấy ê răng.
Sao lại là anh ta?
- Đại sư, anh vào đi.
Hàm dưỡng của hòa thượng Thất Luận quả đúng là hơn người, chuyện lúc trước anh ta biết rõ là hiểu lầm, anh ta cũng không muốn xích mích với Tô Bạch, cho nên dứt khoát đi vào.
Tô Bạch nhặt tiền ở trên mặt đất, bỏ lên trên tủ giày, sau đó đóng cửa lại, mặc quần áo tử tế, lại đi ra ngoài giường.
Hòa thượng Thất Luận đứng ở cạnh cửa sổ, cửa sổ được kéo rèm, anh ta đưa tay ra vén lên một chút, nhìn ra bên ngoài.
- Đại sư, sao thế?
- Hôm nay có phải cậu giết mấy người Tây Tạng?
Nghe thấy câu hỏi này, ánh mắt Tô Bạch hơi lóe lên, hỏi:
- Sao thế?
- Mỗi một đài thiên táng đều có một đại lạt ma trấn thủ, cậu thật đúng là bất hạnh, cậu giết người ở gần thiên táng, vị đại lạt ma ở đó là người đức cao vọng trọng nhất của lạt ma khu vực Tứ Xuyên, bây giờ ông ta đang đi tìm cậu, mà người cũng đã đến Tùng Phan, tôi chỉ nhanh hơn ông ta một bước mà thôi.
Đối với chuyện này, Tô Bạch không quá quan tâm, cũng không có lộ ra bao nhiêu kinh hoàng, mặc dù nói hiện tại hắn đang ở trên địa bàn của người ta, nhưng dù sao nơi này cũng là thế giới hiện thực, không phải là thế giới chuyện xưa, trong thế giới chuyện xưa, có đôi khi vì cái gọi là nội dung cốt truyện, các thính giả chịu nhiều ràng buộc, nhưng ở trên thế giới hiện thực, không trêu chọc nổi còn có thể trốn đi.
- Sau đó thì sao?
Tô Bạch hỏi, nếu như hòa thượng này đã cố ý đến mật báo cho hắn, hiển nhiên là có mục đích của mình, Tô Bạch không tin tên gia hỏa này thật sự từ bi, chỉ xuất phát từ việc không muốn hắn chết, cho nên mới thông báo cho hắn. Đứa bé trai kia chết như thế nào, Tô Bạch còn nhớ rất rõ ràng, hơn nữa trên tay hắn gián tiếp giết chết hơn 10 người Tây Tạng, làm sao tên hòa thượng này có thể phát từ bi ngồi về phía hắn?
- Bần tăng chỉ muốn hỏi cậu một chuyện, cậu đã nghe qua Phát Thanh Khủng Bố chưa?
Lúc đặt ra câu hỏi này, hòa thượng Thất Luận nhìn chằm chằm vào mắt Tô Bạch, thấy Tô Bạch trầm mặc không trả lời, hòa thượng Thất Luận cười cười, lấy di động của mình ra, mở màn hình, đem một nick wechat đặt ở trước mặt Tô Bạch.
Tô Bạch nhìn thoáng qua, hắn khẽ gật đầu, thật ra, lúc đầu Tô Bạch còn cho rằng hòa thượng này thật sự là cao tăng có đạo hạnh, hiện tại Tô Bạch mới xác định, có lẽ năng lực cường đại của đối phương đến từ Phát Thanh Khủng Bố, dĩ nhiên,nếu như trong hiện thực có đạo hạnh, đồng thời lại giãy dụa trong Phát Thanh Khủng Bố nhưng không có chết, thực lực của người này càng đáng sợ hơn, bởi vì xuất phát điểm của những người này cao hơn những thính giả khác.
- Hóa ra là người trong nghề.
Tô Bạch nói đùa một câu, lúc này ấm nước trong phòng cũng đã sôi, Tô Bạch rót ra hai cốc nước, đưa một cốc cho hòa thượng, một cốc chính hắn cầm trong tay.
- Cậu có biết về nhiệm vụ hiện thực không?
Hòa thượng Thất Luận trực tiếp uống hết cốc nước trong tay, hiển nhiên anh ta khát nước, nhưng đây là nước vừa đun sôi, anh ta thế mà không chớp mắt lấy một cái, trực tiếp uống cạn, trong đó có phần thể hiện ra thực lực của chính mình, nhưng không thể không nói, tên hòa thượng này thật sự có chút cao thâm mạt trắc.
- Nhiệm vụ hiện thực?
Tô Bạch nhớ kỹ mập mạp đã từng nói qua, ý tứ chính là Phát Thanh Khủng Bố có đôi khi sẽ giao một số nhiệm vụ ở thế giới hiện thực cho một số thính giả, ví dụ như giải quyết hiện tượng linh dị hoặc là giải quyết chuyện có nguy hại lớn cho xã hội, đối với Phát Thanh Khủng Bố mà nói, thế giới hiện thực là sân nhà của nó, nó nhất định phải đảm bảo cho sân nhà mình ổn định, ít nhất không đến mức không cách nào thu dọn được.