Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 97 - Chương 97 Độ Khó Tăng Lên

Chương 97

Độ Khó Tăng Lên


Thật ra, chỉ cần lái xe thêm một tiếng nữa là có thể đến Cửu Trại Câu, nhưng chiếc xe BMW đi ở phía trước lại dừng ở địa phận huyện Tùng Phan, có lẽ là chuẩn bị ăn tối, thuận tiện ngủ ở đây một tối. Đối với chuyện này, Tô Bạch không nói gì, tuy ngược lại hắn muốn lái thẳng xe đến Cửu Trại Câu, tìm một khách sạn tốt một chút để nghỉ ngơi, nhưng trên xe hắn có nhiều người như thế, Tô Bạch cũng không tiện vứt bọn họ xuống đường, một mình rời đi.


Quan trọng hơn, lúc trước, sau khi sự kiện kia xảy ra không bao lâu, trong lúc lái xe, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy lo lắng, lúc này khi những người khác xuống xe qua nhà hàng chuẩn bị ăn cơm, Tô Bạch vẫn ngồi ở trong xe, lấy điện thoại di động ra, quả nhiên bên trong wechat có tin nhắn từ Phát Thanh Khủng Bố.


“Thế giới chuyện xưa tiếp theo, độ khó tăng lên 30%.”


Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Bạch có chút không hiểu, làm sao Phát Thanh Khủng Bố lại gửi tin nhắn này cho hắn, độ khó tăng lên 30%?


Dựa theo thông thường, phần lớn trong thế giới chuyện xưa đều là cửu tử nhất sinh, độ khó chỉ hơi tăng lên đã rất khó sống, huống chi là 30%?


Rốt cuộc, độ khó này tăng lên là vì sao?


Tô Bạch nghĩ mãi không ra, hắn gửi tin nhắn này sang cho mập mạp, tuy hiện tại quan hệ giữa hắn và mập mạp có chút xấu hổ, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể hỏi mập mạp.


Mập mạp trả lời rất nhanh, hỏi thẳng:


- Có phải ở trong thế giới hiện thực, cậu giết người? Mà không phải là loại quan hệ nhân quả? Chính là người ta không chọc giận cậu, cũng không chọc giận bạn bè thân thích của cậu, cậu liền trực tiếp giết chết người ta,hoặc là giết nhiều người?


Tô Bạch suy nghĩ một lúc, sau đó nhắn lại:


- Không có.


Nhưng ngay sau đó, Tô Bạch nhìn thấy Cát Tường ngồi trên đùi mình, sau đó lại nhắn một tin khác:


- Có lẽ có, nhưng không phải tôi giết mà là một sủng vật bên cạnh tôi giết.


- À, vậy thì chuyện này có thể giải thích một cách đơn giản, nó là sủng vật của cậu, nó giết người, quan hệ nhân quả nhất định sẽ tính trên đầu cậu, sau này cậu cẩn thận một chút, giết một người bình thường, vấn đề không lớn, chỉ cần số lượng không quá nhiều hoặc không phải nhân vật đặc biệt thì không sao, ở trong hiện thực, vô duyên vô cớ giết người, thính giả sẽ bị trừng phạt lớn hơn.


Tô Bạch hiểu câu nói sau cùng của mập mạp là đang chỉ điểm cho mình, hắn trả lời một tin “Tôi hiểu” liền cất di động vào túi.


Lúc này Tô Bạch mới phát hiện ra Cát Tường thế mà ngẩng đầu, trước đó tin nhắn trên điện thoại hắn, Cát Tường cũng nhìn thấy.


Cát Tường có chút ủy khuất cọ đầu vào cánh tay Tô Bạch, tuy ngày thường con mèo này rất cao lãnh, nhưng sau khi biết mình gây phiền phức cho Tô Bạch, nó có chút xấu hổ, dù sao nó giết người cho sướng, nhưng Tô Bạch có thể vì điều đó mà bị liên lụy, chết trong thế giới chuyện xưa.


Chuyện này Tô Bạch nghĩ rất thoáng, đưa tay xoa đầu Cát Tường:


- Không sao, dù sao người bị giết cũng không phải người tốt lành gì, không tính là quá thua thiệt.


Ôm Cát Tường, Tô Bạch cũng xuống xe, đi vào nhà hàng, mấy người kia đã ngồi xuống bàn, Tô Bạch tìm một chỗ trống để ngồi xuống. Trong lúc đó, mọi người nói chuyện cười đùa, bầu không khí khá tốt, Tô Bạch không phải người thích nói chuyện, hơn nữa trên đường đi hắn luôn trầm mặc, cho nên những người khác đều ăn ý không tán gẫu với Tô Bạch, Tô Bạch cũng vui vẻ tận hưởng thanh tĩnh.


Nhưng nồi lẩu bò Tây Tạng này quả đúng là không tồi, đối với Tô Bạch này mà nói, bữa cơm này hắn ăn rất ngon miệng.


Lý Úc thật sự thực hiện lời hứa hẹn trước đó, sau khi ăn cơm xong liền đi tính tiền, khách sạn anh ta cũng đã đặt xong, mọi người có thể đi nghỉ ngơi.


Từ trong nhà hàng đi ra, ăn một nồi lẩu nóng hổi, trên người khó tránh khỏi có chút khô nóng, Tô Bạch nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh không có mấy siêu thị, chủ yếu là quán ăn, có lẽ bởi vì dân cư ở nơi này ít, quy mô nơi này cũng không lớn bằng những quận huyện khác, cho nên mở siêu thị không có lợi nhuận bằng nhà hàng, dù sao ở đây có rất nhiều nhà hàng.


- Tô Bạch, cậu không vào khách sạn à?


Chu Đình Đình nắm tay Lưu Cương, đi qua bên người Tô Bạch nói.


- Tôi đi mua bao thuốc lá, các người vào trước đi!


Tô Bạch xua tay nói.


Tô Bạch đi qua đường, trước đó xe của hắn đỗ ở phía xa, nơi có rào chắn, ban đầu Lý Úc muốn đỗ xe ở ngay phía đường vào khách sạn, nhưng chủ khách sạn nói buổi tối đỗ xe ở ven đường không an toàn, cho nên Lý Úc và Tô Bạch chỉ có thể nhờ người của khách sạn dẫn bọn họ qua bãi gửi xe.


Ở trong cửa hàng tiện lợi, Tô Bạch mua một bao thuốc và một chút đồ uống, đậu phộng, xách theo túi ra ngoài.


Tùng Phan là một huyện được núi bao quanh, đứng ở nơi này nhìn xung quanh, khắp nơi đều là núi, nơi này không quá cao, cho nên đối với du khách mà nói, họ cũng không bị phản ứng cao nguyên nghiêm trọng, nhưng hô hấp vẫn có chút ngột ngạt, trong đầu cảm thấy bị đè nén, khiến cho người ta khó lòng thoải mái thưởng thức phong cảnh, dĩ nhiên Cửu Trại Câu lại khác, cảnh sắc ở đó thật khiến cho người ta quên đi chênh lệch độ cao của chính mình với mặt nước biển.


- Chú à, chú muốn mua dây chuyền không?


Một cô bé mặc trang phục Tây Tạng đi tới bên cạnh Tô Bạch, trong tay cô bé cầm rất nhiều dây chuyền, chào hàng với Tô Bạch.


- Bao nhiêu tiền một chiếc?


Tô Bạch hỏi.


- 30 tệ một chiếc, rất đẹp.


Cô bé nói.


Thật ra loại chào bán hàng hóa ở khu danh lam thắng cảnh cũng không có nhiều ý nghĩa, bởi vì phần lớn những món đồ lưu niệm này đều được gửi từ Thành Đô đến, thậm chí còn có cả ở Chiết Giang, Nghĩa Ô chuyển tới.


Tô Bạch nhìn thoáng qua cô bé hỏi:


- Cháu là người hán, hay Tây Tạng?


Cô bé nghịch ngợm lè lưỡi, ăn ngay nói thật:


- Người Hán.


Tô Bạch cười cười, đưa tay xoa đầu cô bé, sau đó từ trong túi lấy ra 100 tệ.


- Chú mua 3 cái, không cần trả tiền thừa.


Cô bé đưa cho Tô Bạch bốn chiếc dây chuyền:


- Cho chú bốn cái, không cần thối lại, ha ha.


Sau khi nói xong, cô bé xoay người chạy đi, giống như rất vui vẻ.


Tô Bạch đem bốn chiếc dây chuyền này nhét vào trong túi quần, nhìn thoáng qua Cát Tường đang ghé vào trên vai mình, Tô Bạch suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra một chiếc dây chuyền, đeo lên cổ Cát Tường.


Cát Tường sững sờ, con mèo cao lãnh này giống như không nghĩ tới Tô Bạch sẽ đeo thứ mua trên đường với giá 30 tệ một chiếc lên cho mình.


- Rất đẹp.


Tô Bạch đeo xong còn xoa lên lông của Cát Tường, may mắn tuy trong mắt con mèo này mang theo bất mãn, những cũng không vì thế mà nổi giận, cũng không tháo dây chuyền xuống, cứ như thế, tiếp tục ghé vào vai Tô Bạch để nằm.


Về đến khách sạn, Tô Bạch cầm thẻ căn cước của mình qua lễ tân ghi tên, nhân viên lễ tân đưa thẻ phòng cho hắn, ít nhất tên Lý Úc kia vẫn có chút phong cách, không phải người lòng dạ hẹp hòi, bao ăn bao ở đầy đủ, Tô Bạch cũng vui vẻ đi theo ăn nhờ ở đậu.


Nhưng khách sạn này thật sự không tốt, dĩ nhiên ở một nơi như Tùng Phan, muốn dùng tiền để kiếm một khách sạn tốt cũng không có, nơi này cách Cửu Trại Câu và Hoàng Long chỉ một tiếng đi xe, cho nên không cần chỗ cao cấp gì, chỉ cần một chỗ dừng chân, vì thế không ai dại dột đi đầu tư khách sạn cao cấp ở đây.


Chương 97

Bình Luận (0)
Comment