Chương 96
Chết Như Thế Nào
Bên kia, mấy người Lý Úc nhìn thấy cảnh này, đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu và ánh mắt khinh bỉ, hiển nhiên bọn họ cho rằng Tô Bạch bị dọa sợ.
Thật ra chỉ có Tô Bạch biết rõ chính mình đang làm gì, đối với Tô Bạch mà nói, cho vài trăm đô cũng không tính là gì, cũng không đủ cho một đám người này đi thiên táng.
Thu tiền xong, mười mấy người Tây Tạng rất quy củ rời đi, cũng không có dây dưa nhiều.
Mấy người Lý Úc cũng không có hứng chụp ảnh, hơn nữa bọn họ lo lắng nhóm người này rời đi, lại thông báo cho những người khác đến giết dê béo.
Tô Bạch quay về trong xe, Cát Tường được Tô Bạch đặt lên đùi mình.
Sau khi Tô Noãn vào xe, cô ta liếc mắt nhìn Tô Bạch, nói:
- Tô Bạch, thật ra cậu không cần thiết làm như thế, Lý Úc đã cho bọn họ 300 usd, chiếc xe này của cậu, không cho cũng được.
Tô Bạch chỉ cười, lười giải thích.
Xe BMW chạy ở phía trước, Tô Bạch khởi động xe đi theo sau.
Hành trình vẫn tiếp tục, cách Cửu Trại Câu còn một đoạn đường, bọn họ đến sớm mới có thể nghỉ sớm, lái xe lâu như thế, Tô Bạch có chút mệt mỏi.
………..
Chỗ đài thiên táng, một chiếc xe bus mini dừng lại ở đó, loại biển xe thường trong nước có thể lái tới đây, thật đúng là chuyện kỳ lạ. Năm 2005, khu vực tự trị của Tây Tạng ban hành luật liên quan đến quản lý khu vực thiên táng, cấm chụp ảnh và quay video, cho nên, cho dù có không ít du khách đến Tây Tạng du lịch rất hiếu kỳ về nơi này, nhưng cũng khó lòng qua đó dòm ngó.
Một lạt ma có tuổi và một hòa thượng mặc áo bào màu đen cứ thế ngồi trên mặt đất, trước mặt họ là hai chén trà bơ, rất hiển nhiên, người đàn ông mặc áo tăng nhân màu đen không có hứng thú với loại trà này, ngược lại là lão lạt ma uống rất ngon miệng.
(Trà bơ – thức uống tinh túy của người Tây Tạng được biết đến như là một phần cốt lõi trong nền văn hóa đất nước độc đáo.)
- Thất Luận, cậu vẫn không thích trà bơ à?
Lão lạt ma cười ha hả, nói, dáng vẻ hiền lành.
- Từ lần đầu tiên tới nơi này, nhìn thấy cách nấu trà bơ, tôi liền không thích, lúc uống nó, tôi luôn cảm thấy có mùi phân trâu.
Hòa thượng Thất Luận nói rất thẳng thắn.
- Ha ha, đó là do tục tâm của cậu vẫn còn, nếu không phải thế, thật ra sẽ không thấy gì.
Lão lạt ma nói ra.
- Vì nghĩ thoáng mà ảnh hưởng tâm ý của mình, không thích chính là không thích, cứng rắn ép buộc, ngược lại là trái với tự nhiên.
Thất Luận trả lời.
- Được rồi, tôi không nói lại cậu, cậu đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, sư huynh qua xem thứ cậu lấy về.
Lão lạt ma đứng lên, bên người có tiểu lạt ma đưa đến một chiếc trống kim loại, lão lạt ma cười xua tay:
- Không cần thiết phải mang thứ đồ chơi này, Thất Luận sư đệ đã mang những thứ đó đến đây, hiển nhiên là đã có đề phòng.
Lão lạt ma ra hiệu, một lạt ma trẻ tuổi cường tráng mở cửa xe ra, sau đó không nhìn vào trong, cung kính lui xuống.
Lúc này thi thể một nhà ba người đều ngồi trên chiếc xe bus mini, lấy một tư thế ngồi rất quỷ dị.
Lão lạt ma đưa tay sờ lên thi thể người đàn ông, hơi nhíu mày, sau đó ông ta lại sờ lên thi thể bé trai, cường điệu nhìn thoáng qua vết thương sau gáy bé trai, thở dài.
- Sư đệ, vất vả cho cậu, khiến cậu tạo sát nghiệp.
- Cha mẹ đã vào quỷ đạo, đứa nhỏ cũng bị lây bệnh, tôi cũng chỉ có thể ra tay đánh chết nó, nếu đã cứu không được, không bằng sớm một chút để cho bọn họ không hại người, phật tổ minh xét, sẽ không trách tội tôi.
Lão lạt ma khẽ gật đầu, lại nhìn thoáng qua ba cỗ thi thể này, ngay lập tức liền xoay người nhìn thiên táng phía sau mình, trên đó có hơn mười con chim ưng đang bay lượt, hiển nhiên là đang chờ ăn tiệc.
Lão lạt ma có chút khó nói.
- Thất Luận sư đệ, không phải sư huynh không muốn giúp đệ, nhưng ba thi thể này quá mức tà tính, thiên táng đài chỗ sư huynh căn bản không tiêu hóa, cũng không dám tiêu hóa thứ này, không tin cậu thử một chút, sư huynh dám đánh cược với cậu, cho dù đem thi thể một nhà ba người này đặt lên thiên táng, sau khi làm xong tất cả nghi thức, những thần ưng kia cũng không dám xuống mổ xác.
- Nhưng sư huynh, một nhà ba người này đi Tây Tạng du lịch, trở về bị lây quỷ khí, đã vào quỷ đạo, hương bị này, thủ pháp này, rõ ràng là do Mật Tông làm, các người gieo xuống, dĩ nhiên các người phải là người chấm dứt hậu quả.
(Mật Tông là từ gốc Hán dùng để gọi pháp môn bắt nguồn từ sự kết hợp giữa Ấn Độ giáo và Phật giáo Đại thừa, được hình thành vào khoảng thế kỷ 5,6 tại Ấn Độ. Mật Tông lại chia thành hai phái: Chân ngôn thừa (Mantrayàna) và Kim cương thừa (Vajrayàna).)
- Mật Tông có rất nhiều môn phái, cũng không nhất định là do bên sư huynh…
Trong lúc đang nói chuyện, sắc mặt lão lạt ma bỗng nhiên thay đổi, lúc này ông ta phẫn nộ, trừng mắt quát.
- Yêu tà từ đâu tới, dám đến đàn tràng của ta giết người!
Thất Luận quay người, nhìn về phía bắc, ở nơi đó lộ ra một mùi máu tanh nồng đậm bay lên không trung.
Một đoàn người nhanh chóng rời đi đài thiên táng, trực tiếp đi thẳng đến chỗ mùi máu tanh, rất nhanh mười mấy lạt ma đi tới một khe núi, khe núi không rất xa, cách đường quốc lộ khoảng 2 km, nhưng ở chỗ này lại có thi thể của hơn 10 người Tây Tạng, trạng thái khi chết của bọn họ vô cùng thê thảm, từng người đều giống như bị móng vuốt cào qua vô số lần, da tróc thịt bong, máu thịt be bét.
Lão lạt ma nắm chặt tay, chống mạnh pháp trượng xuống đất, khẽ đọc một tiếng mật chú, sau khi mật chú vang lên, một linh hồn vặn vẹo lại hoảng sợ xuất hiện trước mặt lão lạt ma.
Thất Luận chắp tay trước ngực niệm một tiếng phật, bởi vì anh ta biết lấy loại phương pháp này cưỡng ép câu linh hồn, sẽ khiến người này vĩnh viễn không siêu sinh, không có cách nào đi vào luân hồi.
- Nói! Người nào hại các ngươi!
Lão lạt ma hỏi.
Nhưng linh hồn này mang theo cảm xúc mờ mịt, hiển nhiên ngay cả chính anh ta cũng không rõ vì sao chính mình lại chết đi.
- Thứ không có tiền đồ, chết như thế nào cũng không biết.
Hiển nhiên, lão lạt ma nổi giận, trực tiếp xòe tay ra, để lên đầu lin hồn này, ngay sau đó, cảnh tượng vừa mới phát sinh xuất hiện trong đầu lão lạt ma.
- Trong đám du khách trong nước có cao nhân!
- Lòng dạ thật độc ác, cho dù bọn họ có lỗi, nhưng làm sao đến mức chết!
- Nếu là người huyền đạo, làm gì lại đi chấp nhặt với người bình thường.
(Người tu đạo, người đời gọi là huyền học)
Lúc này trong ánh mắt lão lạt ma ngưng tụ ra một hình ảnh, trong đó là vẻ mặt lúc Tô Bạch đưa cho người này 500 usd, không chút nào e ngại và sợ hãi, ngược lại mang theo chút thương hại.
- Là cậu ta, nhất định là cậu ta, nhất định là cậu ta.