Chương 95
Tiền Lau Xe
“Ah, thì ra nó đắt đến vậy.”
Lưu Cương hơi kinh ngạc nói.
- Hay là thôi đi, bị chim ưng ăn thịt mà đắt đến vậy.
Chu Đình Đình cũng nói.
Tô Noãn thấy Tô Bạch lại lần nữa phá nát cảm xúc tốt đẹp của mình, cô ta có chút không hài lòng mà bĩu môi, nhưng cũng không tiện nói gì. Sở dĩ cô ta có ấn tượng sâu với Tô Bạch là vì ban đầu cả cô ta và Tô Bạch đều họ Tô, sau đó lại nghe vài bạn học nói điều kiện gia đình của Tô Bạch khá tốt cho nên cô ta mới chú ý đến hắn. Nhưng bây giờ thấy Tô Bạch thuê đến một chiếc xe, cho nên cô ta lập tức cảm thấy Tô Bạch là loại người đã ốm còn phùng má giả thành mập, vẫn là tên phú nhị đại Lý Úc kia có lực hấp dẫn lớn hơn.
Chiếc BMW bỗng nhiên dừng lại bên lề đường, Lam Lam và Lý Úc cũng bước xuống, hẳn là đang chuẩn bị chụp ảnh.
Tô Bạch không thể không dừng xe lại, Tô Noãn cũng lập tức xuống xe, Tôn Lâm tự nhiên cũng đi theo đến.
- Lưu Cương, chúng ta cũng đi chụp ảnh được không?
Chu Đình Đình hỏi bạn trai mình.
Hiện tại thái độ của Lưu Cương đối với Chu Đình Đình đã lạnh nhạt hơn, nhưng dường như anh ta vẫn chưa quyết định được việc sau khi trở về có nên chia tay với cô ta hay không. Dù sao Chu Đình Đình vẫn khiến anh ta có chút lưu luyến, cho nên lúc này anh ta cũng gật đầu.
- Được, chúng ta đi xuống chụp ảnh, anh chụp cho em.
Chu Đình Đình thỏa mãn gật đầu.
Vấn đề giữa những đôi tình nhân đến nhanh đi cũng nhanh.
Những người khác cũng đều xuống xe, chỉ có Tô Bạch vẫn còn ngồi lại bên trong xe. Lúc này Cát Tường cũng có tinh thần hơn, ngồi trên đùi Tô Bạch nhìn ra đài thiên táng bên ngoài.
Thấy bọn họ vậy mà muốn đi sang bên kia chụp ảnh, hắn không thể không ôm Cát Tường xuống xe, đặt nó lên trên xe, sau đó nói với bọn họ:
- Này, đứng ở đây chụp ảnh thì được, bên kia không cho phép chụp ảnh và quay video đâu, đó không phải là nơi để ngắm cảnh, nó được pháp luật bảo vệ đấy.
- Không sao đâu, chỉ cần đưa một ít tiền là được.
Lý Úc không mặn không nhạt nói một câu, những người còn lại cũng sôi nổi gật đầu theo. Xem ra bọn họ đều nghĩ người dân Tây Tạng đều rất nghèo, chỉ cần cho họ một ít tiền là mọi điều đều được giải quyết.
Tô Bạch cũng lười quản họ, trên thực tế ở nơi nào cũng có người giàu người nghèo, những người dân Tây Tạng ở gần quốc lộ này thật sự nghèo, về phần những người có thể được thiên táng, gia cảnh của bọn họ nhất định vô cùng giàu có.
Chẳng qua đám người Lý Úc vẫn chưa kịp rời đi, bọn họ vẫn đang đứng bên cạnh xe thu dọn đồ đạc. Bên đầu đường bên kia có mười mấy người Tây Tạng đang đi đến, họ chia làm hai nhóm người, một nhóm đến bên chiếc BMW, một nhóm còn lại tiến đến bên chiếc Audi của Tô Bạch.
Một người trong số đó ném một cái giẻ lau lên trên xe của chiếc BMW, sau đó dùng khẩu âm địa phương nói tiếng phổ thông:
- Vừa lau xe giúp mấy người, ba trăm đô.
Đám người Lý Úc ngẩn cả ra, Tô Noãn và Lam Lam sợ hãi nhìn những người ăn mặc theo kiểu Tây Tạng này. Rõ ràng, một số tin đồn trong những năm gần đây đã khiến cho những người không tiếp xúc với người Tây Tạng, sinh ra cảm giác sự hãi từ trong tiềm thức.
Cũng có người đi tới bên cạnh Tô Bạch, là một người đàn ông có nước da đen pha lẫn màu đỏ của cao nguyên, anh ta cũng ném giẻ lau lên xe.
Sau đó, giẻ lau bay thẳng đến trên người Cát Tường đang nằm ngắm đài thiên táng phía trước, che đậy luôn cả thân thể của con mèo đen kia.
………..
Mười mấy người Tây Tạng đến đây, rõ ràng mang theo ý tứ cướp bóc, những sinh viên đại học này khẩn trương cũng là chuyện bình thường, Tô Bạch cũng không cảm thấy có gì lạ, chỉ là lúc một người Tây Tạng ném giẻ lau lên người Cát Tường đang nằm trên xe ngắm đài thiên táng phía xa, lập tức khiến cho Tô Bạch ngây ngẩn cả người.
Chuyện này…
Tô Bạch có chút cẩn thận từng li từng tí, muốn vươn tay qua lấy chiếc giẻ lau trên người Cát Tường ra, thế nhưng đúng vào lúc này, Cát Tường bỗng nhiên kêu lên một tiếng trầm thấp.
- Meo!
Tiếng mèo kêu rất trầm thấp, mang theo chút gì đó khàn khàn, không có yêu khí gì nhưng lại khiến cho trong lòng tất cả mọi người, bao gồm cả Tô Bạch đều run rẩy.
Dường như tất cả mọi người đều hoảng hốt một chút, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo, đồng thời cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Những người dân Tây Tạng chỉ sửng sốt một chút, lập tức muốn bắt đầu thu tiền dịch vụ với Lý Úc và Tô Bạch, dù sao cũng giúp bọn họ chà lau xe, muốn lấy tiền công.
Thật ra, loại chuyện này có trên khắp cả nước, chỉ là gần đây quốc gia phát triển, giao thông thuận lợi, một số thành thị nhỏ đều được trang bị hệ thống camera rộng khắp, dưới sự kiểm soát chặt chẽ, loại cản đường hô một tiếng: “Đường này là do ta mở, cây này là do ta trông”, mấy tên cướp cấp thấp này đã rất ít thấy.
Nhưng dù sao nơi này cũng là nơi vô cùng vắng vẻ, người ở đây thưa thớt, lại chỉ có một con đường quốc lộ chính, hơn nữa người dân Tây Tạng cũng hiểu được che giấu, bọn họ không đến ăn cướp, chỉ đến thu tiền lau xe, có tấm màn này che đậy, lại thêm dân tộc bọn họ đặc thù, một số ban ngành địa phương cũng lựa chọn mở một mắt, nhắm một mắt, dù sao những thứ chính sách này rất mẫn cảm.
Tô Bạch lấy ra miếng giẻ lau kia, Cát Tường vẫn tiếp tục duy trì tư thế cũ, nhìn về phía đài thiên táng phía xa, nhưng Tô Bạch có thể xác định, lúc chiếc giẻ lau được lấy ra, hắn nhìn thấy trong mắt Cát Tường có một vệt sáng màu đỏ lóe lên, nhanh chóng biến mất, Lần đầu tiên Tô Bạch nhìn thấy Cát Tường, từ trong mắt Cát Tường, hắn nhìn thấy núi thi biển máu, đồng thời trước đó, Cát Tường có thể đi theo bên cạnh Lệ Chi, trở thành sủng vật của cô ta, sao nó có thể là nhân vật dễ đối phó?
Cảm giác lúc trước Tô Bạch nhớ rất rõ, thiếu chút nữa kích thích huyết thống của hắn bạo phát, may mắn hắn kiềm chế được, nếu không vừa rồi, Tô Bạch thiếu chút nữa lộ ra trạng thái vampire hoặc cương thi trước mặt mọi người.
Lý Úc lấy ví tiền ra, móc ra 3 tờ 100 usd, sắc mặt anh ta rất bình tĩnh, đối với anh ta mà nói, tiền không tính là gì, hơn nữa, dưới tình cảnh này, chịu thua mấy người Tây Tạng cũng không tính là chuyện mất mặt gì, nơi này được xưng là vùng núi hoang vắng, không có nhiều xe cộ qua lại, dĩ nhiên càng không có cái gì gọi là người đi đường, cho dù có thì phần lớn cũng là người dân bản xứ Tây Tạng, nói một câu không dễ nghe, nơi này chính là nơi thích hợp để phóng hỏa giết người, một người hiện đại rời đi khu vực có camera giám sát, đi tới nơi ít người lui tới, loại cảm giác bất an này vô cùng mãnh liệt.
Cũng may những người Tây Tạng này không phải là chuyện ác nào cũng dám làm, bọn họ thu tiền xong liền dễ nói chuyện, cũng không làm khó người ta, dù sao bọn họ dự định làm ăn lâu dài ở đây, thật sự làm lớn chuyện, người bên trên ra tay trừng trị bọn họ, bọn họ cũng không thu được chỗ tốt gì.
Chờ đến khi một người khác đi đến trước mặt Tô Bạch đòi tiền, Tô Bạch mở ví tiền của mình ra, không phải cho 300 usd mà là cho 500 usd.
Người kia cũng sốt một chút, làm loại người cò kè mặc cả, bọn họ cũng không để ý giảm giá 51%, dù sao đây cũng là làm ăn không vốn, bao nhiêu tiền cũng là có lời, nhưng đây là lần đầu tiên, bọn họ được người ta chủ động cho thêm tiền.